Editor: demcodon

Nếu trong đám người này không có người chứng kiến chuyện ngày hôm đó, chỉ dựa vào đương sự nói mấy câu vậy nhất định là không tính. Lữ Lương Tây cũng sẽ nghĩ cách phản bác và làm cho Sở Từ và ba Võ không nói nên lời.

Nhưng bây giờ Lữ Lương Tây lại phát hiện mấy người phụ nữ há miệng kia hình như là hàng xóm của nhà họ Võ nên không thể làm gì. Cho dù ông ta miệng lưỡi lưu loát, nói bậy bạ, cũng không có khả năng nói đen thành trắng!

Càng quan trọng hơn, vào lúc này, trong lòng ông ta xem như hiểu rõ mình bị người khác tính kế. Mà người tính kế ông ta tám chín phần chính là Sở Từ trước mắt này!

Thật là một cô bé tài giỏi, chẳng trách hôm nay đến đây nhanh như vậy. Thì ra là đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước.


“Dì à, còn mời dì lên phía trước nói chi tiết cho mọi người được rõ.” Sở Từ tiến lên mời một người hàng xóm của nhà họ Võ đứng giữa đám người.

Người phụ nữ kia hơi nhát. Nhưng dù sao cũng đã nhận tiền, huống chi cũng chỉ là kêu ả nói sự thật mà thôi. Cho nên vẫn là mở miệng nói: “Chuyện là như thế này. Ngày đó tôi và mấy bà chị vừa giặt quần áo vừa nói chuyện thì đột nhiên nghe được... cô ta, chính là con dâu nhà họ Võ hét to ở trước cửa một tiến. Bọn tôi còn tưởng rằng là xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy qua xem. Nhưng ai biết hóa ra là hai anh em nhà họ Võ về nhà, vừa mở cửa ra phát hiện chị Hàn đang lén lút thông dâm...”  

“Hai anh em đều sợ hãi, mọi người cũng đều nhìn thấy rõ ràng. Lúc đó chị Hàn... trần tr/uồng ăn nằm với ông Lữ. Hai người ở ngay phòng khách lại.... Thật là quá xấu hổ, đã là người lớn tuổi. Không ngờ chị Hàn và ông Lữ có thể làm ra loại chuyện này...”

“Gia đình nhà họ Võ này mới dọn đến khu chúng ta không lâu, chị Hàn nhiệt tình nên bình thường nói chuyện rất nhiều. Mấy ngày trước khi xảy ra chuyện, tôi thường xuyên nghe chị Hàn nhắc đến ông Lữ, nói người này muốn nhận con trai chị ta làm con ruột của mình, còn nói bọn họ thời trẻ đã học y biết chữ chung. Lúc đó chúng tôi đã cảm thấy kỳ lạ, gia đình đang tốt, lại không phải nghèo đến mức không có cơm ăn. Tại sao phải đưa con trai của mình cho người khác? Nhưng sau lại nhìn thấy cảnh như vậy, cuối cùng cũng hiểu rõ. Thật là đáng tiếc cho anh Võ, nghe nói trước đó bởi vì chị Hàn mới bán nhà, ai biết có lợi cho kẻ vong ân bội nghĩa.” Người phụ nữ này tiếp tục mở miệng thở dài nói.


Đối với người phụ nữ như Hàn thị, trong lòng các bà cũng rất khinh thường và chướng mắt. Cho nên lúc này xúc phạm bà cũng không có chút tâm lý áp lực nào.

“Đúng là như vậy. Tôi cũng nhìn thấy quần áo cởi ném đầy đất, còn uống rượu. Haizz, nhớ đến cảnh đó buổi tối tôi cũng không khỏi gặp ác mộng. Khoảng thời gian trước đôi mắt của tôi đều khó chịu. Tôi nghĩ chính là nhìn thấy hình ảnh dơ bẩn nên mới gặp báo ứng.” Thêm một người phụ nữ lớn tiếng nói.

“Hai vợ chồng nhà họ Võ mỗi ngày đều cãi vã và đánh nhau. Hôm nay anh Võ nhất quyết phải tìm ông Lữ gây rối nên chúng tôi đến xem xảy ra chuyện gì, cũng thuận tiện có thể chứng minh-Anh Võ thật sự là chịu ấm ức lớn...”

Chuyện của Hàn thị ở khu này đã sớm lan truyền khắp nơi, cũng không hiếm lạ. Chỉ là gần đó lại ít người nghe nói. Lúc này vừa nghe như vậy cũng ngạc nhiên nói không nên lời.

Loại chuyện này sao có thể là người khác cố ý vu oan chứ? Ba Võ cũng không thể vu oan cho bản thân bị cắm sừng, đúng không? Nhưng là đàn ông bình thường sẽ không ai cố ý làm cho mình xấu hổ, trừ khi là bị ép đến nóng nảy!

“Ông Lữ, tôi muốn hỏi ông mấy câu. Rốt cuộc Sở Từ tôi có thù oán gì với ông mà ông muốn đến xúc phạm tôi, xúc phạm huyện chúng tôi vậy? Nếu ông đã tâm đầu ý hợp với dì Hàn, vậy mọi người cũng không ngăn cản. Nhưng ông tại sao vừa liếc mắt đưa tình với dì Hàn, vừa muốn dùng tiền đe dọa ép buộc tôi?”