Editor: demcodon

Từ Diệc Trần thở dài với gương mặt mũm mĩm. Mẹ nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ này thì mẹ có thể trở thành lãnh đạo quân đội với ba. Như vậy, sau này mặc dù trách nhiệm lớn, nhưng thời gian ra ngoài thực hiện nhiệm vụ sẽ ít đi, sẽ tập trung vào việc dạy dỗ và quản lý người khác. Cậu thật hy vọng mẹ có thể thành công. Nếu không Lan cục đá sẽ lén nghiến chặt răng, mấy chiếc răng trắng nhỏ kia mọc lên khó khăn, gãy đi thật đáng tiếc.

Từ Diệc Trần mới nghĩ đến đây thì buổi tối đã nhận được tin vui từ ba mẹ.

Trong lòng không khỏi vui vẻ, ngoài việc muốn mẹ ở nhà hiền lành hòa thuận ra, những nguyện vọng của cậu vẫn luôn dễ dàng đạt được.

* * *



Sở Từ đã dành nhiều thời gian ở nhà. Nhưng cuộc sống đau khổ của Từ Diệc Trần lại càng nhiều hơn.

Cậu luôn thích lén lút nói mấy thứ lung tung. Chẳng hạn như tính tình duyên cho cậu út, nói cậu út đến 30 tuổi sẽ không lấy được vợ; còn nói Hoắc Hạnh Quả, nói chị ở ác gặp ác, tương lai nhất định sẽ gả cho một người có thể kiểm soát  được chị...

Bởi vì như vậy, người làm mẹ như Sở Từ thường xuyên muốn đánh Từ Diệc Trần một trận, nói cho nó biết không thể tiết lộ thiên cơ, nói nhiều sẽ bị giảm tuổi thọ.

Ví dụ mà Sở Từ hay nói đến nhất là có mấy vị đại sư cao tăng ở triều đại không biết tên, chỉ vì nói quá nhiều nên... chết rất thảm.

Nhưng ngay cả bản thân Từ Diệc Trần cũng không ngờ rằng khi cậu lên 8 tuổi, chị Hạnh Quả yêu quý của cậu lại trở thành mợ út, được cậu út Sở Đường cưới về nhà.

Cậu út có tầm nhìn xa, hơn nữa là người đàn ông thích làm việc điên cuồng, mới 30 tuổi đã đến một thành phố nhỏ làm chủ tịch, tương lai rực rỡ. Nhưng lúc đó, chị Hạnh Quả cũng mới 19 tuổi, tuổi như bông hoa nở đẹp. Hơn nữa còn là bác sĩ giỏi nhất trong số thế hệ trẻ ở thủ đô. Bởi vì đi theo cậu út ra ngoài rèn luyện mà đã bị cậu út xấu tính bắt cóc.  

Trâu già gặm cỏ non, chú Thẩm Dạng nói như vậy.

Cậu cũng cảm thấy rất có lý. Nhưng mẹ lại nói nước phù sa không chảy ra ngoài ruộng, mẹ nói chị Hạnh Quả xuất sắc như vậy cưới về nhà không có hại, bản thân đồng ý là được.


Cậu suy nghĩ kỹ lại cũng thấy đúng, cậu út đẹp trai, tính cách cũng tốt, rất chướng mắt những cô gái kém hơn mẹ; cũng chỉ có chị Hạnh Quả là người tài năng xuất sắc và biết từ nhỏ đến lớn như vậy mới có thể làm cậu út thích. Hơn nữa, nếu chị Hạnh Quả gả cho người khác, cậu sẽ càng đau lòng hơn.

Chỉ là cô gái xuất sắc nhất bên cạnh cậu đã bị cậu út cướp đi. Cậu cảm thấy mình thực sự sẽ giống như lời mẹ nói, sẽ không thể lấy được vợ.

Hay là làm hòa thượng đi... Nhưng mà cậu vừa nói một câu trước mặt mẹ thì đã bị ba con ngỗng to đuổi theo chạy mấy cây số.

Cậu thực sự không hiểu được làm thế nào mà mấy con ngỗng này lại sống lâu đến vậy. Khi cậu trưởng thành nhất định phải ăn thịt ba con ngỗng. A di đà Phật!

--- ---
Nhưng đến một ngày, cậu phát hiện bản thân đã thật sự trưởng thành.


||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||

Lan cục đá đã thi được vào quân đội, từng bước kế thừa nguyện vọng của ba mẹ, còn đính hôn với con gái của chú Thẩm. Lan cục đá có vóc người cao lớn, con gái của chú Thẩm thì trông rất yếu ớt nhỏ bé. Cậu cũng không dám tin Lan cục đá làm sao dám bắt nạt cô gái yếu đuối như vậy, còn thường xuyên chọc cho người ta tức đến mức vừa khóc vừa cười.

Ai cũng có một nửa kia, chỉ có cậu là không có.

Con gái chưa lập gia đình xung quanh cuối cùng cũng chỉ còn lại con gái của mấy chú, đáng tiếc là họ hàng gần không thể kết hôn.

Cậu không nhớ nổi mình đã bị mẹ lải nhải bao nhiêu lần. Nhưng mẹ cũng không có thúc giục cậu kết hôn, mà chỉ nói nói cậu rằng tuyệt đối không thể làm hòa thượng. Cậu không hiểu, tại sao từ nhỏ đến lớn mẹ thích chống đối với hòa thượng như vậy? Bóp chết ước mơ vĩ đại của cậu, như vậy thật sự tốt sao?