Dương Thạc nhìn Nam Cung Thương, tay phải nhúc nhích, lấy Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo ra khỏi lưng, két một tiếng đeo vào tay, tập trung ứng đổi.

Dưới thạch đài, Lâm Tử Quỳnh nghe Nam Cung Thương nói nàng là nữ nhân của gã thì mặt đỏ rực, oán hận nhìn chằm chằm Nam Cung Thương.

Lâm Tử Quỳnh hạn cái tên miệng ba hoa này bị Dương Thạc một vuốt đánh bay ra ngoài.

Lâm Tử Quỳnh thậm chí không để ý thấy sư huynh đi tới bên cạnh mình.

- Dương sư đệ, ta đến đây!

Khí thế trên người Nam Cung Thương càng lúc càng cao, bỗng nhiên gã quát lên, lắc người.

Vù vù vù vù vù!

Trong phút chốc Nam Cung Thương đến trước mặt Dương Thạc.

- Trảm thiên!

Nam Cung Thương hét to, Phá Thiên đại kiếm nặng ngàn cân trong tay mạnh chém xuống đầu Dương Thạc.

Dương Thạc cũng quát to:

- Đến đúng lúc!

Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo mạnh vung ra, cũng là từ trên xuống dưới trảo Nam Cung Thương. Dương Thạc phát động công kích, khí thế vốn nội liễm bùng phát, tựa như từ ưng phục thức chuyển hoán thành ưng kích thức. Một kích đột ngột tuy rằng không có khí thế tích lũy, trong thời gian ngắn khí thế sắc bén từ người Dương Thạc không kém hơn Nam Cung Thương.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo mạnh va đụng với Phá Thiên đại kiếm.

Keng keng keng!

Keng keng keng!

Khí kình mạnh mẽ dao động, Nam Cung Thương khựng người lại, văng ra mấy trượng nhưng rồi đôi chân chấm đất, lại vọt tới, liên tục hét vài tiếng:

- Trảm!

- Trảm!

- Trảm!

- Trảm!

Phá Thiên đại kiếm lại chém hướng Dương Thạc.

Giờ phút này, mặt Dương Thạc lạnh băng, hít sâu, cầm Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo đón đánh kiếm to Phá Thiên đại kiếm của Nam Cung Thương.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Liên tục vang tiếng nổ điếc tai.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Cuối cùng một lần giao kích, hai người chợt tách ra.

Dương Thạc liên tục lùi bảy, tám bước, đất lót đá hỗn độn, gồ ghề.

Nam Cung Thương văng ra vài chục trượng, đáp xuống đất, cũng lien tục lùi ra sau vài chục bước. Phá Thiên đại kiếm nhẹ ấn đằng sau ngừng thế lùi, dù vậy Nam Cung Thương cảm giác khí huyết cuồn cuộn, cổ họng lăn lộn, khóe môi tràn máu.

Thân thể đẳng cấp võ sư trung giai rất khó so sánh với thân thể đẳng cấp võ sư cao giai của Dương Thạc.

Liên tục giao kích, Dương Thạc chống được lực phản chấn nhưng Nam Cung Thương thì hơi chật vật.

Nhưng trong mắt Nam Cung Thương mang theo vô tận hưng phấn và chiến ý mãnh liểt, đại chiến sung sướng như vậy là ban ân tuyệt nhất cho tên điên võ si.

Lâm Tử Quỳnh ở dưới thạch đài thấy khóe môi Nam Cung Thương tràn máu thì người run lên.

Tuy Lâm Tử Quỳnh ước gì Dương Thạc một trảo đánh bay Nam Cung Thương nhưng gã xông lên đài là vì nàng, nếu bị thương thì tâm lý nàng rất khó chịu.

Nam Cung Thương nhẹ lau khóe môi, cao giọng quát:

- Dương sư đệ thật giỏi!

Nam Cung Thương đứng thẳng, biểu tình nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Xem ra phải dùng Phá Thiên Nhất Kiếm.

- Dương sư đệ, Phá Thiên Nhất Kiếm là phụ thân của ta, Nam Cung Phá Thiên căn cứ điển tịch kiếm đạo tổ tiên Thiên Kiếm Môn để lại sáng tạo ra một chiêu kiếm pháp, chỉ có một kiếm nhưng đủ sánh ngang bất cứ võ kỹ đẳng cấp thần công bí điển nào. Dương sư đệ, để xem ngươi có thoát khỏi một kiếm của ta không!

Nam Cung Thương hét to:

- Dương sư đệ, đừng để ta thất vọng!

Phá Thiên đại kiếm giơ cao, chĩa xéo phía chân trời.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trên bầu trời vang tiếng sấm trầm đục.

Dương Thạc chợt phát hiện trên chín tầng trời có khí thế cực kỳ sắc bén ngưng tụ hướng Phá Thiên đại kiếm trong tay Nam Cung Thương.

Phá Thiên đại kiếm như thanh trường kiếm vĩnh cửu xa xưa, khí thế sắc bén ngập trời.

- Một kiếm này dù là Dương Môn của Chân Võ Môn cũng chưa từng thấy.

- Đến đây!

Nam Cung Thương quát, lắc người, nhân kiếm hợp nhất nhanh như chớp lao hướng Dương Thạc.

Khi Nam Cung Thương thi triển Phá Thiên Nhất Kiếm thì Dương Thạc ngộ ra.

- Phá Thiên Nhất Kiếm có hiệu quả giống Huyền Ưng ưng kích, đều mượn dùng khí thế cửu thiên phát động công kích sắc bén.

Nhưng bây giờ không phải là lúc lĩnh ngộ, Nam Cung Thương thi treienr ra Phá Thiên Nhất Kiếm, khí thế nâng cao gần như đẳng cấp võ tôn. Không đợi Dương Thạc kịp phản ứng thì Phá Thiên Nhất Kiếm đã tới trước mặt, hắn bản năng giơ ngang Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo chắn Phá Thiên đại kiếm.

Keng keng keng!

Vang tiếng giòn ngân.

Kiếm thế Phá Thiên đại kiếm không giảm, xẹt một tiếng, xuyên qua kẽ Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo đâm vào ngực Dương Thạc.

- Lùi!

Dương Thạc vội vàng bay ra sau.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Mỗi lùi một bước là diệt một phần khí thế Phá Thiên Nhất Kiếm, chân Dương Thạc liên tục đạp ra lỗ hổng to trên mặt đất.

Dương Thạc liên tục lùi bước, đạp hố to.

Ba bước, năm bước, tám bước.

Khi lùi đến bước thứ tám thì Dương Thạc cắn răng, thân mình như cọc gỗ đóng đinh trên mặt đất, không nhúc nhích. Sức mạnh Phá Thiên Nhất Kiếm của Nam Cung Thương bị giảm bớt nhiều, két một tiếng ma sát giữa kẽ tay Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo, đâm vào một tấc ngực Dương Thạc. Két một tiếng đâm hõm ngực Huyền Ưng giáp.

Nhưng Phá Thiên Nhất Kiếm đã nỏ mạnh hết đà, đâm lõm Huyền Ưng giáp xong không tiến tới được nữa.

Một kiếm mạnh nhất của Nam Cung Thương bị Dương Thạc chặn lại.

Phá Thiên Nhất Kiếm thế nhưng bị Dương Thạc chặn lại.

Dương Thạc thậm chí không thi triển Hắc Hùng biến thân.

Không thể không nói Phá Thiên Nhất Kiếm của Nam Cung Thương thật là một chiêu kiếm pháp sắc bén đến tột cùng, Dương Thạc cảm nhận trong Phá Thiên Nhất Kiếm có khí thế tương tự như công kích Huyền Ưng. Khí thế này làm óc Dương Thạc có tia ngộ ra.

Nhưng Phá Thiên Nhất Kiếm của Nam Cung Thương không có uy hiếp lớn.

Bởi vì Dương Thạc cảm giác Phá Thiên Nhất Kiếm là võ kỹ phải là cường giả đẳng cấp võ tôn mới thi triển được, giống đại nhật như lai kim thân.

Nam Cung Thương chẳng qua là bị kích thích, mạnh mẽ thi triển ra chiêu này.

Nam Cung Thương chỉ phát huy một, hai phần tinh túy.

Nhưng khi Phá Thiên Nhất Kiếm đến trước người, Dương Thạc thi triển ra phòng ngự cường đại nhất của ưng hùng hợp kích, hùng thủ.

Hùng thủ là Dương Thạc cảm ngộ khi quan sát Hắc Hùng đánh nhau với Huyết Phi. Huyết Phi chính là cửu thiên Huyền Ưng, công kích cực kỳ sắc bén. Hắc Hùng dựa vào phòng ngự hùng hậu này luôn hóa giải công kích của Huyết Phi. Có thể nói hùng thủ chuyên môn khắc chế công kích sắc bén.

Thực lực của Hắc Hùng và Huyết Phi tương đương dựa vào chiêu phòng ngự này chặn công kích, thực lực của Dương Thạc cao hơn Nam Cung Thương một bậc, khí huyết càng hùng hậu, phòng ngự Phá Thiên Nhất Kiếm dễ như chơi.

Nhưng dù là vậy thì Dương Thạc phải liên tục lùi bảy, tám bước mới đứng vững được.

Nếu lùi nữa là sẽ ra khỏi lôi đài.

Trong khoảnh khắc này Dương Thạc thầm thở phào:

- May mà phòng ngự được.

Tay trái nhúc nhích.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một tay chặt mạnh vào mũi kiếm Phá Thiên đại kiếm của Nam Cung Thương.

Vù vù vù vù vù!

Phá Thiên đại kiếm như nhạc khí chuông cổ bị Dương Thạc đánh kêu ù ù.

Lực lượng mạnh mẽ truyền đến, Nam Cung Thương suýt không cầm nổi Phá Thiên đại kiếm, bị Dương Thạc chặt một cái bay ra ngoài mấy chục trượng, rớt xuống lôi đài, ở giữa không trung há mồm hộc máu.

Nam Cung Thương thi triển Phá Thiên Nhất Kiếm, sau đó Dương Thạc phòng ngự, rồi hắn công kích bằng cách tay chặt xuống đánh bay gã, toàn bộ quá trình chỉ mất ba, năm giây.

Sau ba, năm giây Nam Cung Thương đã thua trận.

Dương Thạc gần như không bị tổn thương gì.

Quanh lôi đài tĩnh lặng, một lát sau ồ lên. Dương Thạc đột nhiên xuất hiện, liên tục đánh bại hai cao thủ đẳng cấp võ sư trung giai khắc sâu vào óc đám người này.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Nam Cung Thương bay ngược ra, hướng tới chỗ Lâm Tử Quỳnh.

Nam Cung Thương té cái rầm xuống đất, cách trước mặt Lâm Tử Quỳnh một trượng.

Dương Môn vừa đến bên cạnh Lâm Tử Quỳnh, thấy Nam Cung Thương văng ra thì nhướng mày, mặc kệ gã.

Vù vù vù vù vù!

Nhưng Lâm Tử Quỳnh đứng cạnh Dương Môn chợt lắc người, chạy tới sau lưng Nam Cung Thương đỡ gã.

Lâm Tử Quỳnh vẻ mặt lo lắng hỏi:

- Ngươi... Không có việc gì đi?

- Không sao.

Giờ phút này, mặt Nam Cung Thương tái nhợt, ngực phập phồng nhưng vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.

Nam Cung Thương trầm giọng nói:

- Dương sư đệ quả nhiên cường đại, mới nãy ta hộc máu là vì mạnh mẽ thi triển Phá Thiên Nhất Kiếm bị phản phệ. Dương sư đệ đã nhẹ tay, cú chặt cuối cùng tuy lực mạnh nhưng không sắc bén, chỉ đánh văng ta ra chứ không tổn thương đến ta.

Nam Cung Thương vừa nói vừa nhìn hướng Dương Thạc trên lôi đài.

- Ủa?

Nam Cung Thương chợt phát hiện Dương Thạc đứng im, mắt khép hờ đã chìm trong suy tư, dường như có lĩnh ngộ.

Bây giờ Dương Thạc có cảm ngộ.

Phá Thiên Nhất Kiếm của Nam Cung Thương cực kỳ giống với Huyền Ưng công kích.

Sau khi Dương Thạc tự lĩnh ngộ ra Thần Hùng quyết còn muốn tự nghĩ ra Thần Ưng quyết.

Lại nói, Dương Thạc và Huyết Phi ở chung với nhau dài hơn Hắc Hùng, bản thân hắn rất phù hợp với Huyền Ưng, trước khi dung hợp huyết mạch thì độ phù hợp với Huyền Ưng Kình chính là hoàn toàn, xem như cực cao. Dương Thạc có thể sáng tạo ra Thần Hùng quyết thì muốn tạo thêm Thần Ưng quyết không quá khó khăn.

Dù gì đã có kinh nghiệm Thần Hùng quyết rồi.

Vạn sự khởi đầu nan, tìm đúng cách, tự nghĩ ra Thần Hùng quyết được thì Thần Ưng quyết không có gì khó.

Nhưng sau khi sáng tạo ra Thần Hùng quyết xong Dương Thạc lập tức lao ra khỏi Trấn Quốc Công phủ, đến lôi đài này, muốn sáng tạo Thần Ưng quyết cũng không có thời gian.

Bây giờ chống lại Phá Thiên Nhất Kiếm của Nam Cung Thương, Dương Thạc đã mò đến cửa Thần Ưng quyết.

Thế là Dương Thạc cảm ngộ trên lôi đài luôn.

Nam Cung Thương nhỏ giọng nói:

- Dương sư đệ đấu với ta một trận đã ngộ ra gì đó? Xem ra chiến đấu là cách hiểu võ đạo tốt nhất. Sau này a muốn khiêu chiến cường giả lợi hại hơn!

Lâm Tử Quỳnh nhíu mày hỏi:

- Còn muốn khiêu chiến?

Thấy bộ dạng của Lâm Tử Quỳnh, Dương Môn đứng sau lưng mặt xanh mét.

Vốn sau khi Lâm Tử Quỳnh bị đánh bại nên là Dương Môn đại chiến với Dương Thạc.

Tiếc rằng Nam Cung Thương sớm hơn một bước, nếu không thì bây giờ người được Lâm Tử Quỳnh dìu, hưởng thụ dịu dàng nên là Dương Môn!

Tất cả đều tại Dương Thạc mà ra.

- Dương Thạc!

Dương Môn nhìn chằm chằm Dương Thạc trên lôi đài, mắt lóe tia độc ác.

- Dường như Dương Thạc đang ngộ đạo, thường thì võ giả ngộ đạo không mất hai, ba canh giờ là không có khả năng hoàn thành. Nay ta lên đài đánh Dương Thạc rớt xuống đại thì ta chính là người thắng. Nam Cung Thương bị hắn đánh bại, ta thì đánh bại Dương Thạc, vậy là ta mạnh hơn Nam Cung Thương!

- Hơn nữa Dương Thạc là thứ tử của Dương Thiên!

- Dương Thạc đại biểu hệ Trấn Quốc Công!

- Đánh bại Dương Thạc là trên lôi đài giáo trường diễn võ không có cao thủ hệ Trấn Quốc Công, còn thiếu đương gia nam bắc hắc đạo lục lâm Mạc Địch căn bản không phải đối thủ của ta.

- Đại kế của hoàng thượng và vương gia cuối cùng do ta hoàn thành.

Trong đầu Dương Môn toát ra ý nghĩ điên cuồng, không thể kiềm chế.

Vù vù vù vù vù!

Dương Môn lắc người đáp xuống lôi đài.

Dương Môn rút ra trường kiếm đeo bên người, xa xa chỉ hướng Dương Thạc.

Dương Môn lạnh lùng nói:

- Dương Thạc, ta là đệ tử của Chân Võ Môn, Dương Môn, xin lãnh giáo!

- A? Dương Môn lên đài?

Khi Dương Môn lên đài thì Nam Cung Thương nhíu chặt mày.

Mặt Nam Cung Thương âm trầm, trầm giọng nói:

- Hay cho tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bây giờ Dương sư đệ nhắm mắt lĩnh ngộ, Dương Môn muốn đi lên hôi của đánh bại Dương sư đệ sao? Tử Quỳnh, thánh địa võ đạo Chân Võ Môn các ngươi hẹp hòi như vậy sao? Xem ra sư huynh của nàng không phải ngươi tốt.

Nghe Nam Cung Thương nói xấu sư huynh của mình, Lâm Tử Quỳnh bản năng bào chữa thay Dương Môn:

- Không phải!

Nhưng Dương Môn đã lao hướng Dương Thạc.

- Dương Thạc, kiếm trong tay ta là thần binh thiên cương kiếm xếp hạng sáu trong Chân Võ Môn. Ngươi đánh bại sư muội Lâm Tử Quỳnh của ta, Dương Môn ta chỉ đành lãnh giáo với ngươi!

Dương Môn vừa nói vừa áp sát Dương Thạc.

Thấy Dương Thạc vẫn không nhúc nhích, mắt Dương Môn sáng lên.

Bây giờ Dương Thạc vốn bị Phá Thiên Nhất Kiếm của Nam Cung Thương buộc lùi tới sát góc lôi đài, chỉ cần Dương Môn tiến lên nhẹ nhàng đánh một chưởng là sẽ đá hắn rớt xuống đài, trận so đấu sẽ là Dương Thạc thua, Dương Môn thắng.

- Xem chưởng!

Lòng nghĩ vậy, Dương Môn cắn răng, như tia chớp trong phút chốc đến trước mặt Dương Thạc.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tay trái thành trưởng, Dương Môn cũng thi triển võ kỹ đại hổ trảo thủ của Chân Võ Môn mạnh đánh vào ngực Dương Thạc.

Trong phút chốc một chưởng của Dương Môn cách ngực Dương Thạc chỉ mấy tấc, sẽ đánh hắn rớt xuống lôi đài.

Trong tình huống đó, Dương Địch đứng dưới đài dù có tin tưởng Dương Thạc hơn cũng thấy lo, kinh kêu:

- A!

Dương Thạc chợt mở mắt ra:

- A?

Mắt Dương Thạc như điện bắn tới người Dương Môn.

Bị mắt Dương Môn liếc một cái, Dương Môn đánh rùng mình, cảm giác cực kỳ nguy hiểm tràn ngập trong lòng, giống như gã đối mặt không phải Dương Thạc mà là cự thú thượng cổ hồng hoang khí thế sắc bén.

Lòng Dương Môn thầm kêu lên:

- Nguy rồi!

Ầm ầm ầm ầm ầm! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Dương Môn bản năng phát động Huyền Vũ quyết, thân hình truonwgs to một vòng, da có lớp vảy cứng rắn như đá. Đối mặt Dương Thạc, dù một chưởng của Dương Môn sắp tới mục tiêu, dù bây giờ hắn mới có phản ứng, nhưng gã không dám sơ sẩy. Dương Môn dùng Huyền Vũ quyết biến thân thạch quy huyền xà, năng lực công phòng tăng lên hai bậc, dùng tu vi đỉnh đẳng cấp võ sư đánh lén Dương Thạc.

- Muốn đánh lén?

Dương Thạc giơ tay phải lên.

Dương Thạc đánh một chưởng vào Dương Môn, tiếng sấm đánh thú gầm vang lên, hắn thúc dục thứ nhất trọng hổ báo lôi âm. Ưng hùng hợp kích, ưng kích thức sở trường phát lực ngắn ngủi, dù công kích của Dương Môn đã đến trước mặt Dương Thạc nhưng hắn đánh ra một kích amnhj cực hạn.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trảo chưởng va nhau, người Dương Thạc lắc lư.

Dương Môn vọt ra sau một trượng.

- Vội vàng đánh ra mà có thể đánh bay ta? Quả nhiên rất mạnh! Đáng tiếc, dù sao ngươi mới kịp phản ứng lại, ta muốn giết ngươi thì ngươi không thể trốn thoát!

Dương Môn bay vọt ra, mặt hiện nụ cười nanh tranh, thiên cương kiếm lắc lư đâm vào mặt Dương Thạc.

Khoảng cách ngắn như vậy, Dương Môn tin tưởng Dương Thạc không cách nào né khỏi một kiếm này.