Ngay sau đó sau một khắc, Dương Thạc xé mở hư không, lập tức biến mất...

- Tiểu tử tốt!

Cho tới khi Dương Thạc xé mở hư không rồi biến mất, sắc mặt Lạc Bằng vẫn ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào chỗ Dương Thạc biến mất.

Trong giây lát giao thủ vừa rồi, Lạc Bằng đã cảm nhận được rõ Dương Thạc mạnh mẽ đến mức nào. Hơn nữa, Lạc Bằng còn cảm giác được rằng có lẽ Dương Thạc còn chưa dùng toàn lực. Ngoài ra còn cả việc Dương Địch kia không ra tay. Tuy Dương Địch cũng chỉ là cấp độ Đại Tông Sư, nhưng với tư cách là đệ tự kiệt xuất nhất Thiên Âm Môn cũng đủ để khiến cho Lạc Bằng biết rõ, cô bé này tuyệt đối không đơn giản. Võ Thánh bình thường chưa chắc có thể chiến thắng cô. Huống hồ Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc cũng không ra tay...

Đương nhiên vừa rồi cũng không phải là thực lực mạnh nhất của Lạc Bằng.

Dương Thạc không dùng hết toàn lực để chém giết cùng Lạc Bằng. Điều này Lạc Bằng cũng có thể hiểu được.

Trên thực tế, chiến lực đạt tới cấp độ Võ Thánh, trừ khi là kẻ thù không đội trời chung, bằng không mà nói thì bình thường sẽ không xẩy ra tình huống đánh chết mới thôi.

Giữa Lạc Bằng và Dương Thạc, thù hận cũng không sâu.

Thậm chí, cơ bản là không có thù hận!

Lạc Bằng là em vợ Dương Thiên, cho dù trên danh nghĩa là cậu của Dương Tử Mặc, Dương Tử Hi nhưng em gái của hắn là Lạc phu nhân, không phải vợ cả, Trình phu nhân của Dương Thiên. Hắn không hề có chút quan hệ máu mủ nào cùng với Dương Tử Mặc, Dương Tử Hi. Hắn xem ra trên thực tế, Dương Tử Mặc và Dương Tử Hi là cháu ngoại trên danh nghĩa của hắn, không khác gì Dương Thạc cũng là cháu ngoại trên danh nghĩa của hắn.

Hơn nữa, hiện tại Dương Thiên chuẩn bị phế bỏ Trình phu nhân, lập Lạc phu nhân, em gái hắn làm vợ cả. Đến lúc đó, Lạc Bằng và Trình phu nhân thậm chí còn là kẻ thù...

Nếu như Dương Thạc và Lạc Bằng có kẻ thù chung lại không có thù hận gì lớn, thì việc gì phải chém giết lẫn nhau?

Còn Dương Thạc lại nhìn thấy Lạc Bằng đánh hạ kinh thành, hắn có phương pháp trị quân tốt như vậy thì ít nhất, dân chúng của kinh thành Đại Chu cũng sẽ không gặp nạn.

Dương Thạc đã không chém giết tới sống còn cùng Lạc Bằng, cho nên giờ phút này, Lạc Bằng cũng sẽ không tận lực đuổi theo Dương Thạc.

- Để cho tên tiểu tử chạy thoát cũng tốt... Chỉ tiếc rằng tên tiểu tử này đã mang đi không ít bảo vật!

Hít sâu một hơi, Lạc Bằng thầm nghĩ trong lòng.

- Tướng quân, xảy ra chuyện gì vậy?

- Trong mật thất hoàng thất này lại có người sao?

Sau một khắc, những tướng lĩnh Đại Tông Sư Đại Thần quân nhao nhao tiến vào trong mật thất này.

- Là Dương Thạc.

Lạc Bằng nói:

- Hắn đào mở mật thất này, đã lấy đi vài món bảo vật. Bởi vì mật thất này bị đào thành một cái động lớn, cho nên không thể phong tỏa không gian. Hắn sử dụng Thập Phương Ca Sa, mở hư không để chạy trốn. Chúng ta không cần đuổi theo hắn. Ở đây cũng không thiếu bí bảo thần binh, mặc dù bị hắn bắt đi vài món thì cũng không có ảnh hưởng gì!

- Mang toàn bộ bảo vật trong mật thất này đi!

Lạc Bằng phân phó những tướng lĩnh Đại Tông Sư này.

- Vâng, tướng quân!

Những võ tướng Đại Tông Sư này nhao nhao lĩnh mệnh nói.

Cùng lúc đó, Lạc Bằng tìm tòi những hộp nhỏ trong đống bảo vật này. Mục tiêu của hắn chính là bộ Sơn Hà Đồ của Nho môn.

- Sao? Không thấy sao?

Nhưng Lạc Bằng đã tìm kiếm cả buổi mà vẫn không tìm được phần Sơn Hà Đồ của Nho môn.

- Cái hộp cuối cùng rồi!

Trước mắt Lạc Bằng là một cái hộp. Chính xác hơn thì nó là một cái hòm nhỏ.

Nhìn kích thước này, Lạc Bằng đoán bên trong là một quyển sách.

Tạch...!

Quả nhiên, mở ra hòm này ra, Lạc Bằng nhìn thấy bên trong cái hòm này là vài quyển sách cổ khá dầy.

Tiện tay cầm lên một quyển.

- Sao? Đây là... Thánh hiền Nho môn thượng cổ, chú giải điển tịch Khổng Chương Tử sao?

Lật xem vài trang, đột nhiên sắc mặt của Lạc Bằng ngưng tụ.

Lạc Bằng cầm trong tay một quyển sách rất dày. Đây chính là quyển sách ghi chú giải của một vị thánh hiền Nho môn thời thượng cổ.

Thậm chí, lịch sử của Nho đạo còn lâu đời hơn văn minh nhân loại.

Ở thời kỳ thượng cổ, trước khi nhân loại rời bỏ thói quen ăn tươi nuốt sống thì đã có thánh hiền Nho môn phát minh ra văn tự. Ngay sau đó, một số thánh hiền thời thượng cổ đã viết ra các sách về Nho đạo, giảng giải cho nhân loại về đạo đức nhân nghĩa, mở rộng giáo dục, cuối cùng, giúp cho nhân loại từng bước phát triển.

Nếu không có thánh hiền Nho môn thượng cổ giảng giải, cho dù nhân loại có thông minh đến mức nào thì bản chất cũng chẳng khác mãnh thú là mấy.

Điển tịch thượng cổ Nho môn thường viết về một số đạo lý cơ bản.

Tuỳ tiện tìm một thầy giáo ở nông thôn cũng có thể giảng giải rất nhiều về những đạo lý này.

Thậm chí, một ít phụ nữ thôn dân cũng hiểu được một số đạo lý đó.

Nhưng, có rất ít người biết, những đạo lý cơ bản dễ hiểu này lại là đại đạo của Nho môn.

Nhìn qua thì những đạo lý này rất đơn giản nhưng trong đó lại ẩn chứa một số lý luận vô cùng kì diệu. Công pháp mà cao thủ Nho môn tu luyện đều bắt đầu từ trong những điển tịch Nho môn này mà suy diễn ra.

- Những chú giải này được coi như thần công bí điển đối với cao thủ Nho môn đấy.

Vừa mở ra một phần chú giải, hai mắt Lạc Bằng liền toả sáng.

Những chú giải này đều là một số thượng cổ Đại Nho giảng giải về Nho đạo kinh điển.

Tuy trong đó không chứa pháp môn tu luyện rõ ràng.

Nhưng vạn pháp đều có liên hệ với nhau, nếu có thể hiểu những lời giảng giải này thì sẽ rất có ích để các cao thủ Nho đạo tăng lên cảnh giới.

Khi một võ giả tu luyện tới cảnh giới Võ Thánh, thực ra đã không quá cần thiết tu luyện công pháp để tăng lên sức mạnh khí huyết nữa, mà quan trọng nhất là phải tăng lên cảnh giới võ đạo.

Cũng như Dương Thiên, lúc trước hắn chỉ có tu vi Võ Thánh trung kỳ, nhưng cảnh giới võ đạo thì đã là Võ Thánh lôi âm tầng thứ năm rồi. Đương thời, thực lực của hắn có thể coi như thiên hạ đệ nhất. Đã có cảnh giới võ đạo mạnh mẽ thì việc tăng lên sức mạnh khí huyết sẽ rất dễ dàng. Chính vì như thế mà chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Dương Thiên đã đi vào cảnh giới Võ Thánh đỉnh phong.

Hay như thượng cổ Long Hoàng, lúc trước, hắn chỉ có thực lực của một Võ Thánh sơ kỳ, tương đương với Dương Thạc. Nhưng do hắn nhờ võ đạo cảnh giới mà có thể dễ dàng đánh thắng được Dương Thạc.

- Trước kia, mình đi theo Trương Chu Chính đại nhân, cũng tu luyện võ đạo của Nho môn.

- Những chú giải này rất có ích đối với mình.

Từ khi Lạc Bằng mở ra những chú giải này, vẫn bị nó hấp dẫn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bên trong cái hòm này không chỉ có một quyển sách.

Tất cả có hơn hai mươi quyển, đều là điển tịch của thượng cổ Nho môn, đều có các chú giải của thượng cổ Đại Nho.

Lạc Bằng hận không thể ở trong mật thất này nghiên cứu mười ngày mười đêm để học thuộc lòng được những điển tịch này.

- Haiz…

Thật lâu sau, Lạc Bằng thở dài một tiếng.

Cố gắng ngừng lại ý muốn tiếp tục đọc sách này.

- Tham thì thâm.

- Trước lấy những điển tịch chú giải về Nho đạo này rồi sau này từ từ xem, mới dần dần lĩnh ngộ được.

Lạc Bằng nghĩ thầm.

Mặc dù Lạc Bằng không tìm thấy bộ công pháp thuộc loại thần công bí điển của Nho môn là Nho Môn Sơn Hà đồ, nhưng lấy được những chú giải này đã là cơ duyên may mắn lớn của hắn rồi.

Thậm chí, nếu cho hắn mười bộ công pháp như Nho Môn Sơn Hà đồ để đối lấy những quyển sách chú giải này thì chưa chắc hắn đã đổi.

Lạc Bằng vươn tay, một chiếc nhẫn bằng ngọc ở ngón giữa tay phải hắn liền phát sáng.

Vèo...o...o!

Ngay lập tức, những quyển sách chú giải này đều được thu vào trong đó. Hoá ra, chiếc nhẫn kia cũng là một pháp khí

Cùng lúc đó.

Cách đây mấy vạn dặm, trong Đại Hành sơn.

Bầu trời phía trên sơn mạch chính của Đại Hành sơn, xoẹt một tiếng, hư không được mở ra, Dương Thạc xuất hiện liền xuất hiện ở đây.

- Lần này tới mật thất của hoàng thất thu hoạch được nhiều đấy.

Dương Thạc cũng cảm thấy chuyến đi tới mật thất của hoàng thất lần này có thu hoạch rất lớn.

Đầu tiên chính là đám Xá Lợi Tử, đây chính là vật cần thiết để Dương Thạc ngưng tụ ra Cửu Dương Chân Thân tầng thứ ba. Tiếp theo là tảng đá Hư Không, tuy bây giờ hắn không dùng được, nhưng đợi khi hắn đi vào cảnh giới Võ Thánh lôi âm tầng thứ năm và muốn tiến vào cảnh giới Hư Không Võ Thánh thì vẫn dùng nó được.

Cuối cùng chính là bộ công pháp Nho Môn Sơn Hà đồ, mặc dù Dương Thạc không dùng được bộ công pháp này thì cũng có thể để Dương Địch dùng. Cho dù Dương Địch không dùng được thì cũng có thể để tham khảo. Giống như Hắc Thuỷ Huyền Xà vậy, Dương Thạc và Dương Địch có thể đem những tinh tuý trong đó để dung nhập vào trong võ đạo của chính mình.

Tóm lại, không ai chê có nhiều công pháp cấp thần công bí điển.

- Vào không gian Thập Phương Ca Sa để xem xét thu hoạch trong lần này đã.

Dương Thạc nghĩ thầm.

Xoẹt!

Dương Thạc mở ra không gian Thập Phương Ca Sa rồi đi vào trong đó.

- Tiểu gia, lần này chúng ta lấy được không ít đồ tốt nha. Nếu phối hợp những dược liệu này với một số dược liệu bình thường thì có thể luyện ra một số đan dược cao cấp. Còn có những tài liệu này nữa, chắc Ngân Diệu Uy Lực giáp của ngài có thể hấp thu chúng. Còn có Mỹ Nhan đan này nữa, dù ở thời thượng cổ thì chúng cũng rất trân quý, chắc đây là đồ dùng của hoàng hậu Đại Chu, tổng cộng chỉ có ba viên mà thôi, vừa đủ để tiểu nãi nãi dùng.

Dương Thạc vừa đi vào không gian Thập Phương Ca Sa, đã thấy Thần Long đang loay hoay bên đống vật phẩm thu được lần này.

Có không ít dược liệu và khoáng thạch.

Đan dược hoàn chỉnh cũng có một ít.

Ví dụ như Mỹ Nhan đan kia, Dương Địch thỉnh thoảng cũng nhìn về phía chúng.

Đây là một loại đan dược đặc biệt dùng để bảo trì dung nhan. Trong mật thất hoàng thất cũng chỉ có ba viên mà thôi.

Trong sách xưa có ghi lại, một triều đại nào đó, có một vị hoàng hậu rất hiền thục và rất được sủng ái mới có thể được ban cho một viên Mỹ Nhan đan.

Lúc trước, đã từng có một vị hoàng hậu hiền thục, trông coi việc triều chính, gần như làm nữ hoàng một đời, sau khi bà dùng Mỹ Nhan đan thì khi tám mươi tuổi bị chết mà làn da vẫn như thiếu nữ, nhìn không thấy nét già nua nào.

Dương Thạc không dùng đến đan dược này, nên tất nhiên là sẽ cho Dương Địch.

Lúc này, Dương Thạc căn bản không để ý đến Thần Long.

Hắn lấy ra Nho Môn Sơn Hà đồ xem.

- Nho Môn Sơn Hà đồ, võ công thuộc loại thần công bí điển của Nho môn, độ phù hợp: 50%, độ phù hợp với Tiểu Địch: 60%.

Lập tức, trong đầu Dương Thạc xuất hiện độ phù hợp của bộ võ công này với mình và Dương Địch.

Độ phù hợp với mình chỉ có 50%, không tính thấp mà cũng không tính cao. Độ phù hợp chỉ có 50% thì cũng không quá cần thiết tu luyện.

Nhưng độ phù hợp với Dương Địch đã đạt đến 60%.

Tuy không tính quá cao, nhưng thiên phú của Dương Địch hơn xa Dương Thạc, nên dù chỉ phù hợp 60% nhưng hiệu quả cô tu luyện cũng hơn hẳn so với Dương Thạc tu luyện bộ công pháp có độ phù hợp 90%, 100%.

- Tiểu Địch, hình như bộ võ công này phù hợp với muội, hãy tu luyện thử xem.

Dương Thạc nói xong liền đưa Nho Môn Sơn Hà đồ cho Dương Địch.

Tuy Dương Thạc không tu luyện bộ võ công này nhưng cũng có thể đem những tinh tuý trong đó dung nhập vào trong võ công của mình. Đợi khi Dương Địch tu luyện xong bộ võ công này thì Dương Thạc có thể luận bàn với Dương Địch, và cảm ngộ nguyên lý trong đó. Khi ấy, có lý luận cùng thực tế, dù ngộ tính của Dương Thạc không cao thì chắc chắn cũng hiểu biết hơn.

- Vâng.

Dương Địch đáp một tiếng rồi cầm lấy bộ Nho Môn Sơn Hà đồ tu luyện trước.

Còn Dương Thạc, chuyện quan trọng nhất bây giờ là chuẩn bị sử dụng Xá Lợi Tử để tu luyện Cửu Dương Chân Thân tầng thứ ba.

Đối với Dương Thạc, đây mới là cách có thể giúp hắn tăng lên thực lực nhanh nhất.

- Tầng thứ ba của Cửu Dương Chân Thân phải cần chín mươi tám ngày mới có thể tu luyện xong sao?

Sau khi Dương Thạc xem xong Cửu Dương Chân Thân tầng thứ ba mà Ẩn Giao Vương lưu lại, không khỏi nhíu mày lại.

Chín mươi tám ngày, không tính quá lâu, nhưng cũng không ngắn, so với Cửu Dương Chân Thân tầng thứ hai cần bảy bảy bốn mươi chín ngày thì còn lâu hơn gấp đôi.

- Được rồi, chín mươi tám ngày thì chín mươi tám ngày. Có thể trong vòng chín mươi tám ngày mà tu luyện tới cảnh giới Võ Thánh đã là cực kỳ khủng bố rồi.

Dương Thạc hít sâu một hơi, nghĩ thầm.

Mặc dù là thời gian tu luyện lâu hơn trước, nhưng Dương Thạc có thể trong ba bốn năm ngắn ngủi từ cảnh giới Tôi Thể tu luyện tới cảnh giới Võ Thánh, thì tốc độ này cũng quá kinh khủng rồi. Dù tính cả một số cao thủ tuyệt đỉnh thời thượng cổ có cơ duyên lớn thì hắn chắc chắn vẫn sẽ được xếp vào hàng đứng đầu đấy.

Không phải dễ dàng có thể tu luyện tới cảnh giới Võ Thánh được.

Mặc dù ngươi thông minh tuyệt đỉnh, nhưng nếu không có vài lần may mắn, thêm mấy lần cơ duyên thì cũng khó mà đạt tới cảnh giới Võ Thánh được.

Ví dụ như Nam Cung Thương, Dương Môn, Lâm Tử Quỳnh, Ba Ma Long, đều là những thanh niên tài giỏi, thông minh tuyệt đỉnh. Bây giờ, thiên hạ đang thay đổi, nên bọn họ cũng sẽ gặp được một số cơ duyên. Nhưng, không ai dám chắc sau này, tất cả bọn họ đều có cơ hội bước vào cảnh giới Võ Thánh.

Nếu cho một họ một cơ hội để bọn họ tu luyện chín trăm tám mươi ngày mà có thể thuận tới đạt tới cảnh giới Võ Thánh thì chắc chắn bọn họ sẽ mừng như điên mất.

Bây giờ, Dương Thạc chỉ cần tu luyện chín mươi tám ngày là có thể bước vào cảnh giới Võ Thánh, hiệu suất đã tăng lên 10 lần mà dám nói không hài lòng, thì hắn nên bị thiên lôi đánh xuống.

- Bắt đầu tu luyện thôi.

Dương Thạc không hề do dự, lập tức bắt đầu tu luyện.

Nói chính xác là Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc bắt đầu tu luyện.

Hắn cần phải hấp thu năng lượng trong từng viên Xá Lợi Tử, không thế quá gấp cũng không thể quá chậm.

Dương Thạc để Cửu Dương Chân Thân từ từ tu luyện, còn nhục thể của mình thì chuẩn bị cùng Dương Địch tham khảo một số công pháp vừa lấy được để cải tiến, và hoàn thiện võ công của mình, tranh thủ thời gian sáng tạo ra công pháp mạnh mẽ hơn.

Một ngày trôi qua…

Hai ngày… ba ngày trôi qua…