Ngoài mấy chục vạn dặm.

Đại Chu.

Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!

Man Tượng lao nhanh, gặp núi qua núi, gặp nước lội nước, gặp thôn trấn nhỏ căn bản không thèm tránh, trực tiếp va chạm. Trong tiếng vang ầm ầm, phòng ốc bên trong thôn trấn sụp đổ cả. Thôn dân bên trong thôn nhỏ nếu nhanh thì né tránh thoát được một kiếp nạn, nếu chậm thì bị Man Tượng này đánh bay, giẫm đạp tới chết!

Trên người Man Tượng là một nam tử da ngăm đen, mặt đầy râu quai nón đang ngồi xếp bằng, chính là Nam Man Vương A Cốt Đóa.

Giờ phút này A Cốt Đóa đang nhắm mắt ngồi khoanh chân.

Man Tượng tiến lên rầm rầm, thân thể A Cốt Đóa cũng lay động có tiết tấu, trang sức xương trên người phát ra tiếng động leng keng.

- Hả?

Khi Man Tượng đang tiến lên thì đột nhiên A Cốt Đóa nhướng mày.

Hai mắt nhưng chuông đồng của hắn bỗng mở ra.

- Chuyện gì đã xảy ra? Khí tức của Man Kình lại biến mất sao?

Giờ phút này A Cốt Đóa có thể cảm nhận rõ ràng là khí tức của Man Kình đột nhiên biến mất, rốt cục không dò xét ra được nữa...

- Man Kình có được thực lực Võ Thánh cấp cao, có thể hoành hành trên toàn bộ đông hải! Nghe đồn r đông hải có Bạch Sa Vương cũng có tu vi cấp độ Võ Thánh, cao nhất đạt tới trạng thái Võ Thánh đỉnh phong, cũng là một loại dị thú Man Hoang. Nhưng dù là gặp phải Bạch Sa Vương kia thì Man Kình dù đánh không lại nhưng muốn chạy trốn, Bạch Sa Vương kia tuyệt đối không ngăn cản nổi nó. Sao nó lại...

A Cốt Đóa có nghĩ thế nào cũng không ngờ nổi là Man Kình kia đã chết mất rồi.

- Chẳng lẽ là cao thủ Thiên Âm môn truy kích Man Kình, chém giết nó rồi?

Trong đầu A Cốt Đóa hiện lên ý nghĩ này.

Man Kình tuy mạnh mẽ, lực lượng khí huyết cực kỳ khổng lồ nhưng dù sao nếu so với Man Thần trong tứ đại man tướng thì thực lực của nó còn kém nhiều.

Dù sao lực lượng của nó cũng không có tu vi cảnh giới võ đạo gì.

Tuy nhất thời nửa khắc, cường giả Võ Thánh cũng khó có thể giết chết nó.

Nhưng nếu cao thủ Võ Thánh Thiên Âm môn thật sự kiên nhẫn, đuổi bắt Man Kình này mà chém giết thì vẫn có thể làm được.

- Khốn kiếp!

A Cốt Đóa nghiến răng nghiến lợi.

- Cho rằng chém giết Man Kình thì có thể ngăn cản ta tiến về Thiên Âm môn sao? Bên trong Man tộc ta, bản lĩnh khống thú của ta đã rất mạnh, đến đông hải là bổn vương tự nhiên có thể điều khiển bá chủ khác trong nước, tối đa một tháng rưỡi là có thể tới Thiên Âm môn các ngươi, chém giết toàn bộ các ngươi!

A Cốt Đóa oán hận nói.

Đông hải, Thiên Âm môn.

Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc tiến vào trong Thập Phương Ca Sa tiềm tu.

Mà thân thể Dương Thạc và Dương Địch, Tiển Nguyệt thì lại ở bên trong cứ điểm của Thiên Âm môn.

Những cường giả Võ Thánh như Tiển Nguyệt, Minh Kiều mười năm trước cũng đã đi vào cảnh giới Võ Thánh, hiện tại muốn tiềm tu, muốn tăng tu vi là chuyện hầu như không thể rồi.

Dù là Dương Địch, nếu không có đốn ngộ, muốn trong hai tháng đột phá cũng là chuyện khó như lên trời.

Cho nên nói trong hai tháng này tiềm tu, chủ yếu vẫn là Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc. Những người khác hầu như không thể làm gì.

Lúc này không gian Thập Phương Ca Sa mở ra.

Hai tỷ muội Tô Thanh Như, Tô Quân Ninh đang chỉ huy đám đệ tử bình thường của Thiên Âm môn mang vật phẩm quý giá của Thiên Âm môn và một số công pháp bí tịch vào trong đó.

Đối với Nam Man Vương sắp tới, dù Dương Thạc có tu thành Cửu Dương Chân Thân tầng ba thật thì cũng không thể nắm chắc là có thể đánh lui hoặc giết chết đối phương.

Nếu như không thể ngăn cản Nam Man Vương này, đám người Dương Thạc cũng phải trốn!

Lần trước, tứ đại man tướng tới, trong lúc vội vã, dù Lôi Điêu Vương dùng tính mạng mở Thông Thiên đạo ra nhưng cũng không thể để đệ tử Thiên Âm môn rời đi thuận lợi.

Hiện tại bọn họ chuyển toàn bộ vật quý trọng của Thiên Âm môn vào trong Thập Phương Ca Sa.

Nam Man Vương đánh tới, nếu không ngăn được thì xé mở hư không đào tẩu. Nam Man Vương có mạnh, nếu không có pháp khí đặc thù hoặc bí pháp phối hợp thì gần như không thể xé mở hư không mà truy kích Dương Thạc.

Cho dù Dương Thạc có nắm chắc phần thắng Nam Man Vương thì cũng phải làm như vậy!

Thực lực Nam Man Vương quá mạnh, Dương Thạc chém giết với hắn, tuyệt đối sẽ là một hồi đại chiến kinh thiên động địa. Bởi trận chiến này ở Thiên Âm môn cho nên trong quá trình chiến đấu sẽ phá tan tành nơi này. Đây là chuyện rất bình thường. Cho nên trước đó phải chuyển toàn bộ vật quý trọng của Thiên Âm môn đi, cũng chuyển dời đệ tử vào trong không gian của Thập Phương Ca Sa. Do đó thì dù có đại chiến một hồi, nơi này bị hủy diệt toàn bộ cũng sẽ giảm tổn thất xuống thấp nhất.

Hai tỷ muội Tô Thanh Như chỉ huy đệ tử bình thường vận chuyển.

Tiển Nguyệt, Minh Kiều, Dương Địch và Huyết Phi Ngưng Thúy đều giám sát ở gần đó.

Tiển Nguyệt nhìn Dương Địch một cái, lại nhìn Dương Thạc, lông mày hơi nhíu, không biết đang suy nghĩ gì.

- Dương Thạc!

Chợt Tiển Nguyệt thở dài một hơi, mở miệng nói.

- Hả?

Dương Thạc sững sờ:

- Tiển Nguyệt tiền bối, có chuyện gì sao?

Tiển Nguyệt cắn khẽ bờ môi, dường như đã có quyết định gì đó.

- Ta biết rõ ngươi có tình nghĩa thâm hậu với Tiểu Địch. Vốn theo môn quy của Thiên Âm môn chúng ta, đệ tử không thể yêu đương. Lúc trước sư tôn của ta, môn chủ Thiên Âm môn đời trước cũng có tình thâm ý trọng với Lôi Điêu tiền bối, chỉ tiếc là hữu duyên vô phận. Mười một năm trước, nhi tử Trương Tử Ngâm của tông sư Trương Chu Chính Đại Chu cũng tình đầu ý hợp với Thanh Như, chỉ tiếc là đoạn tình cảm này còn chưa bắt đầu thì đã "không bệnh mà chết". Không những ta phản đối mà Trương Chu Chính cũng xem thường thân phận của Thanh Như, cuối cùng Trương Tử Ngâm bi phẫn mà rời kinh thành, vùi đầu vào Chân Vũ môn....

Tiển Nguyệt chậm rãi nói. Tô Thanh Như ở không xa nghe thấy Tiển Nguyệt nhắc tới ba chữ Trương Tử Ngâm, thân thể không khỏi hơi run khẽ.

- Hiện tại... Lôi Điêu Vương vì Thiên Âm môn chúng ta mà mất mạng, mà ngươi vì bảo vệ Thiên Âm môn chúng ta, hao hết tâm lực... Ta muốn hủy bỏ môn quy này của Thiên Âm môn chúng ta!

- Hủy bỏ môn quy này sao?

Dương Thạc thoáng sửng sốt một chút.

Chẳng qua đối với môn quy này, Dương Thạc ngược lại cũng càng thêm hứng thú với một đoạn cảm tình này của Tô Thanh Như.

Mười một năm trước, kinh thành Đại Chu, Tô Thanh Như và Trương Chu Chính, con trai của Trương Tử Ngâm từng có một đoạn tình cảm mông lung sao? Bây giờ Tô Thanh Như có lẽ chưa tới ba mươi tuổi, trên cơ bản chỉ chừng hai tám, hai chín. Mười một năm trước, Tô Thanh Như hẳn là mười tám tuổi, phong nhã hào hoa, lớn hơn Dương Địch bây giờ một chút.

Về phần Tô Thanh Như, chắc hẳn tuổi tác cũng không kém nhiều.

Trương Chu Chính chính là đệ nhất nhân của Nho môn Đại Chu, đại học sĩ đương triều. Mười một năm trước, hắn cũng là nhân vật tể tướng, đứng đầu nội các.

Trương Tử Ngâm, coi như là hậu nhân danh môn.

Dùng gia giáo của Trương Chu Chính, Trương Tử Ngâm này chắc chẳn cũng là một văn sĩ phong lưu.

Câu chuyện tài tử giai nhân, các triều đại đổi thay cũng không thiếu.

Tô Thanh Như là giai nhân bên trong Ngọc Mạt Lâu, Trương Tử Ngâm lúc ấy là tài tử nổi danh. Hai người ái mộ lẫn nhau, chắc hẳn là một câu chuyện rất bình thường.

Chỉ có điều hai người này rất khó đi đến cùng một chỗ.

Đầu tiên là môn quy của Thiên Âm môn, yêu cầu đệ tử Thiên Âm môn giữ thân như ngọc, không được lập gia đình.

Tiếp theo là lực cản bên phía Trương Chu Chính kia.

Trương Chu Chính thân là đệ nhất nhân Nho môn, vô cùng coi trọng lễ giáo. Tô Thanh Như mặc dù là xử nữ giữ thân như ngọc nhưng rốt cục cũng xuất thân lầu xanh. Theo Trương Chu Chính thấy thì tuyệt đối không thể xứng với Trương Tử Ngâm. Dương Thạc hoàn toàn có thể tưởng tượng được, lúc đó nhất định Trương Chu Chính phản đối vạn phần với chuyện này. Cũng chính bởi vậy mới bức bách Trương Tử Ngâm rời kinh thành, xin làm môn hạ của chưởng môn Trác Tử Dương Chân Vũ môn, trở thành đệ tử quan môn của Trác Tử Dương...

Hiện nay Trương Tử Ngâm không ngờ cũng đạt tới cấp độ Võ Thánh, trở thành Võ Thánh thứ bảy của Chân Vũ môn rồi!

Chỉ luận thực lực thì sợ rằng hắn chỉ có hơn chứ không kém Tô Thanh Như.

- Sư phụ. Lúc trước ta và Trương Tử Ngâm không có chuyện gì đâu!

Tại thời điểm Dương Thạc đang suy nghĩ thì đột nhiên Tô Thanh Như mở miệng.

Sắc mặt Tô Thanh Như lạnh như băng.

Trong đôi mắt nàng không có nửa điểm tình cảm chấn động.

- Trương Tử Ngâm dù không tồi nhưng đệ tử cũng không dễ động tâm với hắn như vậy. Ban đầu đều là Trương Tử Ngâm muốn chuộc ta ra khỏi Ngọc Mạt lâu, lấy ta làm vợ nhưng kết quả là bị Trương Chu Chính phản đối. Trước luôn mồm mắng ta là người ti tiện. Ta nhớ hắn là tiền bối Nho môn nên mới nhiều lần không chấp nhặt với hắn.

- Trương Tử Ngâm kia cũng không phải thứ gì tốt. Vốn ta từng tiếp xúc mấy lần với hắn, hâm mộ tài năng của hắn.

- Đáng tiếc hắn muốn chuộc ta ra ngoài, căn bản không hỏi ý kiến ta. Trong mắt hắn, ta cũng không khác gì món hàng hóa mà thôi. Hắn nếu muốn thì lúc nào cũng có thể chuộc. Một người như vậy, ta không có thiện cảm chút nào!

Tô Thanh Như trầm giọng nói.

- Sư phụ. Ngươi muốn hủy môn quy của Thiên Âm môn, ta tất nhiên là đồng ý. Khỏi cần phải nói, vì tiểu sư muội thì đó là chuyện lên làm!

Ngay sau đó, lại nghe Tô Thanh Như nói.

- Vậy sao?

Dương Thạc nhìn Tô Thanh Như một cái.

Những lời này của Tô Thanh Như hẳn là thực.

Có lẽ lúc trước nàng và Trương Tử Ngâm có hâm mộ lẫn nhau thật.

Chỉ có điều loại hâm mộ kia cũng không phải là loại tình cảm nam nữ gì. Có lẽ nếu Trương Tử Ngâm kia có thể đối đãi Tô Thanh Như ngang hàng, hai người kết giao một thời gian ngắn, thật sự có thể phát sinh tình cảm, cuối cùng trở thành một đôi. Chỉ tiếc là Trương Tử Ngâm lại không hỏi ý kiến Tô Thanh Như đã thu xếp chuộc thân cho nàng, hơn nữa còn bị Trương Chu Chính phản đối kịch liệt. Đối với cách làm này của Trương Tử Ngâm, Tô Thanh Như cũng có phản cảm tới cực điểm, thiện cảm lúc đầu bị phá sạch.

- Phế bỏ môn quy sao? Chuyện này cũng tốt!

Tiển Nguyệt và Tô Thanh Như đều nói muốn phế môn quy Thiên Âm môn, Dương Thạc tất nhiên không phản đối.

Trên thực tế, Dương Thạc cũng chẳng có cảm giác gì với chuyện này.

Cho dù là không phế bỏ môn quy, Dương Địch muốn đi theo mình, Thiên Âm môn có thể ngăn cản sao?

Cùng lắm thì Dương Địch trực tiếp rời Thiên Âm môn là được rồi!

Thời gian trước, Dương Địch đi theo Dương Thạc, trên thực tế cũng đã chuẩn bị kỹ càng, vứt bỏ Thiên Âm môn lựa chọn Dương Thạc rồi.

Đương nhiên nếu bây giờ có thể phế bỏ môn quy này, để Dương Địch quang mình chính đại ở cùng Dương Thạc, chuyện này tất nhiên Dương Thạc tán thành hết mình.

- Chẳng qua...

Dương Thạc nghĩ ngợi một chút, lông mày hơi nhíu lại.

- Tiển Nguyệt tiền bối, ta cảm thấy phế bỏ môn quy này cũng hơi không ổn!

- Nếu phế môn quy này, đệ tử Thiên Âm môn đều đi tìm nam tử, yêu đương rất nhiên là chuyện tốt. Nhưng sẽ khó tránh có một số nam tử có ý đồ, lừa gạt đệ tử Thiên Âm môn, muốn đạt tới mục đích không ai biết. Do đó, đối với đệ tử của Thiên Âm môn cũng không phải là chuyện tốt!

- Đề nghị của ta là nếu đệ tử Thiên Âm môn thích nam tử nào đó thì phải để nam tử đó gia nhập Thiên Âm môn!

- Phải để nam tử này chịu Thiên Âm môn quản lý. Dò đó ngược lại có thể tránh cho đệ tử Thiên Âm môn bị kẻ có ý đồ lừa gạt ở một mức độ nhất định! truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Dương Thạc đề nghị.

- Như vậy sao?

Tiển Nguyệt trầm ngâm một chút.

- Nói cách khác, đệ tử Thiên Âm môn thật sự thích nam tử nào đó thì có thể để nam tử kia gia nhập Thiên Âm môn giống như Lôi Điêu Vương tiền bối sao?

Tiển Nguyệt nghĩ một chút, lập tức hiểu ý Dương Thạc.

- Như vậy cũng tốt... Nhưng nếu thế ngươi muốn ở cùng Tiểu Địch thì phải gia nhập Thiên Âm môn đó...

Tiển Nguyệt nhìn Dương Thạc một cái, miệng nói.

- Gia nhập Thiên Âm môn cũng không phải là không thể. Chỉ có điều sư tôn của ta là Dũng Tín đại sư của Nam Lâm Tự. Dù ta gia nhập Thiên Âm môn cũng sẽ không bái sư đâu!

Dương Thạc nói.

Dương Thạc cũng không có cảm giác bài xích gì đối với việc gia nhập Thiên Âm môn.

Thiên Âm môn cũng không phải là đầm rồng hang hổ gì. So ra, quy củ của môn phái này vẫn còn tương đối rời rạc.

Dùng thực lực của Dương Thạc hiện này, hiện giờ tiến vào Thiên Âm môn thì Tiển Nguyệt tuyệt đối không thể khống chế Dương Thạc quá nhiều, cũng lắm chỉ cho Dương Thạc một cái danh hiệu mà thôi.

- Không bái sư sao?

Nghe Dương Thạc nói không bái sư, Tiển Nguyệt mỉm cười.

- Mặc dù ngươi muốn bái sư, chỉ sợ trong Thiên Âm môn chúng ta cũng không có ai có thể làm sư phụ của ngươi đó. Như vậy thì Dương Thạc, ngươi gia nhập trong Thiên Âm môn chúng ta, ta cho ngươi làm trưởng lão Thiên Âm môn!

Tiển Nguyệt nói.

- Còn nữa. Có Minh Kiều sư muội, Thiên Âm môn chúng ta vừa mất ba vị trưởng lão. Thiên Âm môn chúng ta hiện giờ không có trưởng lão, ngươi cũng thăng cấp lên làm trưởng lão đi!

Tiển Nguyệt nói với Minh Kiều.

- Tiểu gia, ngươi gia nhập Thiên Âm môn sao?

Sau một khắc, trong không gian của Thập Phương Ca Sa, một thân ảnh nhoáng lên. Đó là một phân thân của Thần Long chạy tới bên Dương Thạc.

- Hắc hắc. Thần Long ta vô liêm sỉ, xin làm Thần Thú trấn phái có được không?

Thần Long cười toe toét nói.

- Thần Long ngươi muốn làm thần thú trấn phái cho Thiên Âm môn ta sao?

Tiển Nguyệt nghe thấy những lời này của Thần Long, hai mắt sáng ngời.

- Chúng ta tất nhiên cầu còn không được đó. Nếu ngươi thật sự đồng ý làm thần thú trấn phái của chúng ta, ta lập tức cho ngươi quyền lợi bằng môn chủ. Chỉ có điều một Thiên Âm môn còn có một số môn quy, ngươi không được xuyên tạc lung tung đâu...

Tiển Nguyệt nói với Thần Long.

- Được, ta cũng không muốn quyền lợi lớn hơn tiểu gia. Như vậy đi, cho ta quyền lợi bằng trưởng lão là được!

Thần Long vội đong đưa móng vuốt, miệng đáp.

- Dương đại ca, ta và Ngưng Thúy với ngươi là cùng tiến cùng lui. Ngươi đã gia nhập Thiên Âm môn, chúng ta cũng muốn gia nhập Thiên Âm môn, không biết có được không?

Vào lúc này, Huyết Phi đột nhiên mở miệng.

- Các ngươi cũng muốn gia nhập Thiên Âm môn sao?