Không ai có thể nghĩ đến, dãy núi hoang vu này đã chôn vùi ba vị cao thủ cảnh giới Địa Tạng, một cấp 9 và hai người cấp 8.

Một người bị Thuấn thân tuyệt sát, một người bị nổ chết, một người thì bị chém đầu chết, không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn.

“U Lan”.

Một lúc lâu sau, thấy Triệu Bân đứng dậy, dường như quên mất, hắn trực tiếp gọi tên thật của U Lan.

Phải biết rằng, tên của cô ta ở Thiên Tông là Hi Nguyệt.

Hắn cõng U Lan trên lưng, lảo đảo bước ra khỏi khu rừng.

“Triệu Bân, là ngươi sao?”, hơi thở U Lan yếu ớt, cô ta luôn lạnh nhạt lãnh đạm, nhưng câu này lại dịu dàng hiếm có, người biết tên thật của cô ta không nhiều, Triệu Bân chính là một trong số đó.

Đêm ấy, Triệu Bân cũng cõng cô ta trên lưng như vậy, chết cũng không bỏ rơi cô ta.

Lưng hắn vẫn ấm áp như trong kí ức của cô ta, giác quan thứ 6 của nữ nhân luôn chuẩn xác như vậy.

“Là ta!”, Triệu Bân khàn khàn cười nói.

U Lan không lên tiếng, chỉ cười nhẹ, áp má vào vai Triệu Bân, cô ta không nhìn nhầm, từ ngay lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở Thiên Tông, cho dù hắn đã thay đổi dung mạo, khí tức thì cô ta vẫn nhận ra.


Dù là U Lan hay Hi Nguyệt, dù là Cơ Ngân hay Triệu Bân, cuộc hội ngộ này làm cô ta cảm động muốn khóc, cái tên Triệu Bân luôn tia sáng dẫn đường trong thế giới tối tăm, kéo cô ta trở về từ địa ngục.

Đêm, vẫn cứ dài như vậy.

Dư âm của các cuộc chiến vẫn cứ thế nối tiếp nhau.

Hoàng Ảnh Vệ và Trấn Ma Ti đến rồi, hầu hết các thế lực đều đã rút lui, ví như người tộc xác chết, Ma Gia, Ma quật hoặc Huyết Y Môn.

Đám người đó đương nhiên không dám động tới Hoàng Ảnh Vệ và Trấn Ma Ti.

“Nhanh nhanh nhanh!”
Trong bóng tối, trong lòng đám phân thân của Triệu Bân đang gào lên.

Hiện tại họ đã có thể nhìn thấy núi Bất Tử, không có ai bảo vệ, họ chạy được đến đây cũng đã là một kỳ tích, đừng nói Triệu Bân, đến Nguyệt Thần cũng thở dài, cũng là dưới sự theo dõi của Triệu Bân và Nguyệt Thần, đám phân thân của Triệu Bân cõng người Triệu gia trốn vào trong núi Bất Tử.

Vào giây phút đó, Triệu Bân mới thở phào nhẹ nhõm.

Đến núi Bất Tử coi như là địa bàn của hắn.

Phân thân ở thành Thiên Thu đã kích hoạt mê tung trận, an toàn hộ tống người của Triệu Gia vào trong.

“Đây…”

Nhìn cảnh vật như tiên cảnh này, đám người họ Triệu cũng phải giật mình.

Ôi!
Lăng Phi nhảy ra, dáng người nó không cao, nhưng có thể nhìn ra nó rất vui mừng.

Gặp lại người cuả Triệu gia, thật là tốt.

Đương nhiên chỉ có người Triệu gia thôi, sau khi đưa họ đến đây thì phân thân của Triệu Bân quay đầu đi ra khỏi thành Thiên Thu, phải đi tìm những người khác nữa.

Có thể cứu được không thì không biết, nhưng phải xác định được họ đang ở đâu, tiết kiệm thời gian cho Triệu Bân.

Nói đến Triệu Bân thật, tình trạng của hắn đã tốt hơn rất nhiều, vận chuyển Vạn Pháp Trường Sinh Quyết, vết sẹo khắp người hắn dần lành lại, khí huyết không những không suy nhược mà còn mạnh mẽ hơn, có đám phân thân liên tục truyền Tinh nguyên của đại địa, hắn cũng có thể hấp thu sức mạnh của đất.

U Lan thì không được khỏe như vậy, cô ta đã rơi vào tình trạng hôn mê.

May mắn là không nguy hiểm đến tính mạng lắm.

Chân nguyên của Triệu Bân dâng trào, từ từ truyền vào cơ thể cho U Lan, tiêu trừ sát khí cho cô ta.

Phù!
Grào!
Trên không trung có rất nhiều thú cưỡi bay lượn, có Huyết Điêu, cũng có Phi Lang.

Hầu hết đều là đám người vì tiền thưởng mà đến, họ vẫn đang tìm kiếm người Triệu gia.

Một nhóm từ 3 đến 5 người, giống như tìm bảo vật vậy.