“Luyện khí sư của nhà họ Liễu là luyện khí sư được gia tộc lớn giới thiệu, còn về phần là gia tộc lớn nào thì vẫn chưa biết, chỉ biết họ đến để giúp nhà họ Liễu đối phó với nhà họ Triệu thôi”.
“Không chỉ có ngành rèn binh khí mà gia tộc lớn còn lấn sân vào những ngành nghề khác nữa, mục tiêu rất rõ ràng, họ muốn đánh cho nhà họ Triệu không cách nào ngóc đầu dậy nổi!”
“Cũng đúng, Triệu Bân đã gây thù với quá nhiều người rồi!”
Trong lúc lựa binh khí, những người đến mua binh khí cũng không quên to nhỏ tám chuyện với nhau.
“Vậy là chúng đã bắt đầu ra tay rồi à?”
Triệu Bân lẩm bẩm, có nhiều gia tộc lớn tham gia vào như vậy, nhà họ Triệu không bị chèn ép tới sụp đổ mới là chuyện lạ.

Dù sao thì gia tộc ẩn danh đó cũng có thế lực lớn mạnh, hơn nữa, cũng không phải chỉ có một hai nhà.

Nhà họ Triệu của hắn chỉ là một gia tộc nhỏ, sao chịu nỗi sự giày vò của bọn họ.
“Phải tìm cách uy hiếp đè ép mới được!”
Triệu Bân đặt thanh kiếm vàng xuống lại, vừa đi vừa lẩm bẩm, uy hiếp tức là hù dọa, phải chọn thời điểm thích hợp, kéo “sư phụ” mà hắn bịa ra đi loanh quanh.


Có một tôn giả cảnh giới Thiên Võ ở đó thì e là gia tộc lớn cũng không dám làm càn.
Trước khi hắn ra khỏi cửa thì vừa hay gặp một cô gái xinh đẹp đi vào.
Đó là Liễu Như Nguyệt, không biết tại sao cô ta lại rảnh rỗi, có thời gian chạy đến chỗ này nữa.

Lúc cô ta và Triệu Bân lạnh lùng và thờ ơ lướt qua nhau, cô ta đã hơi chau mày, dường như có cảm giác quen thuộc, nhưng khổ nỗi Triệu Bân đội mũ áo khoác nên cô ta không nhìn được mặt hắn.
“Thể Thiên Linh bá đạo thật!”
Triệu Bân thầm xuýt xoa trong bụng, tu vi của Liễu Như Nguyệt lại tăng thêm một bậc, đạt đến đỉnh cao của cảnh giới Chân Linh.

Nếu như có đủ cơ duyên thì trên năm mươi phần trăm là có thể tiến lên cấp Huyền Dương.

Hơn nữa, huyết mạch Thiên Linh và chân lực của cô ta đều lớn mạnh, chân nguyên cũng càng thêm cuồn cuộn.

Nếu người như cô ta ở cảnh giới Huyền Dương thì nhất định sẽ không có đối thủ.
“Tú Nhi, có thể tạo ra huyết mạch không?”
Triệu Bân liếc mắt, tò mò nhìn Nguyệt Thần đang im lìm.
“Huyết mạch Hậu Thiên cần được kế thừa chứ không thể tạo ra được đâu”.
Nguyệt Thần thản nhiên nói, cách này nói khó thì không khó, nhưng nói đơn giản thì không hề đơn giản.

Đầu tiên phải tìm được huyết mạch đặc thù, sau đó truyền thừa nguyên vẹn huyết mạch của người đó qua.

Nếu không rảnh rỗi đến mức nông nổi thì ai lại đi thừa tệ huyết mạch chứ, người ta giữ lại còn không kịp nữa là?

Cho dù được kế thừa, cũng cần rất nhiều ngày tháng sau này để dung hợp.
Dù sao thì hậu thiên và tiên thiên cũng có sự cách biệt, không thể dùng hết được toàn bộ uy lực.
Khi họ về đến cửa hàng binh khí thì đã có khách tới thăm.
Nhìn kỹ lại, người này chính là tiền bối Tử Linh, người trông giữ ngôi mộ của vua Âm Nguyệt.

Khi hắn đến nơi, Tử Linh đang đứng bên dưới một gốc cổ thụ trong vườn, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời sao.
Chư Cát Huyền Đạo đang cười khà khà.
Lão mập cũng cực kỳ nhiệt tình, hết bưng trà đến rót nước.
Ừm, cả hai lão già kia đều thích vị nữ tiền bối này.
Đây chính là kết luận mà Triệu Bân đưa ra.

Ân cần đến mức này, phải yêu thích đến cỡ nào chứ?
“Câu chuyện về hai con lợn và một cây cải thảo trắng”.
Tên mập đen thui cũng có mặt ở đây, buột miệng nói ra lời mà Triệu Bân muốn nói.


Nếu không làm sao được gọi là huynh đệ chứ, họ có thể nghĩ tới cùng một chuyện, nhưng nếu nói ra chắc chắn sẽ ăn đòn no.
“Đến rồi, tên tiểu tử kia quay lại rồi”.
Thấy Triệu Bân, Chư Cát Huyền Đạo và lão mập hô ầm lên, nhanh chóng chạy tới, mỗi người túm lấy Triệu Bân từ một bên, trông cứ như sợ Triệu Bân sẽ guồng chân chạy mất.
“Tiểu hữu, lại gặp mặt rồi!”
Tử Linh mỉm cười khẽ nói, âm sắc vẫn dễ nghe như ngày nào, giống như những nốt nhạc đang nhảy múa.
Từ “lại” này rất phù hợp.
Lần đầu tiên, bà ta tới tìm Triệu Bân để hỏi đường, lần thứ hai là ở mộ của vua Âm Nguyệt, đây chắc hẳn là lần thứ ba.

Bà ta nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được rằng võ tu nhỏ bé mà bà ta cứu hôm đó chính là thiếu chủ vô dụng của Triệu gia.

Nói vô dụng thì không chính xác nữa, phải là thiên tài cái thế, đã vậy bối cảnh cũng không vừa, hóa ra hắn còn bái được một sư phụ là người trong hoàng tộc..