Hắn cũng từng nghe nói đến tộc xác chết, là một dòng tộc kế thừa rất cổ xưa.

Nói là tộc xác chết, thực chất không phải là người chết, nhưng họ bầu bạn với xác chết quanh năm.

Dòng tộc này cực kỳ thích đào mộ bới xác, thi thể càng mạnh mẽ thì họ càng thích.

Còn về việc lôi thi thể đi để làm gì thì quá hiển nhiên rồi, hoặc là luyện chế thành con rối, hoặc là khống chế thi thể thành công cụ giết người.
Xét từ một góc độ nào đó thì tộc xác chết ghê tởm hơn La Sinh Môn nhiều.
La Sinh Môn là nhận tiền tài rồi thay người ta giết người, còn tộc xác chết làm việc phạm tới cả âm đức, người đã chết rồi mà họ còn không để vong linh được yên nghỉ, sao lại không hiểu chuyện đến mức đó chứ!
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Lúc hai người đang trao đổi thì cỗ quan tài rung lắc ghê hơn, thậm chí nắp quan tài đã bật ra tới vài ba tấc, tiếng kêu ù ù giống như những câu chú ngữ ma quỷ khiến Triệu Bân nghe vào mà tâm trí đau đớn, thêm cả âm khí cuồn cuộn thoát ra mang theo uy lực của cảnh giới Thiên Võ khiến người ta khó thở.
“Tiền bối”.
Tử Linh vội vàng nhìn về phía Triệu Bân.
“Lùi về sau”.
Triệu Bân điềm tĩnh nói, cuối cùng cũng chịu lôi miếng giẻ ra.
Hắn phất tay, bốn cây nến đỏ được vung lên, đặt trên bốn góc của quan tài, sau đó từng cây một được thắp lên, tiếp đó là sợi dây màu đỏ chu sa nối liền các cây nến đỏ với nhau.

Hắn còn quệt lên đó một vệt máu, bởi vì hắn đã từng nuốt máu rồng, mang theo long khí, có công dụng kiềm chế âm khí, tất nhiên là phải kết hợp cùng chú ngữ.
Chú ngữ của hắn là do Nguyệt Thần truyền cho.
Tử Linh nghe thấy tất nhiên sẽ không hiểu, bèn đứng nép sang một bên nhìn Triệu Bân thi triển pháp thuật, châm nến đỏ, nối dây đỏ chu sa, kết hợp cùng với chủ ngữ cổ xưa thần bí hình thành nên một vùng sáng bao trùm lấy cỗ quan tài, ngăn cách âm khí ở bên trong.
“Quả là đại thần thông”.
Tử Linh lầm bầm, bà ta đã coi thường Đại Hạ Hồng Uyên rồi, hóa ra ông ta còn biết bí thuật huyền môn.

Chỉ với vài động tác đơn giản như thế đã tạo ra được trận pháp, âm khí được ngăn lại, quan tài cũng ngừng rung.

Chỉ với trận pháp này đã mạnh hơn cả phong ấn của bà ta.
Ngăn cách âm khí và chiêu hồn cũng chỉ là bước đầu tiên.Triệu Bân không dừng lại, lúc thì rải tiền xu, lúc thì ném bùa giấy, làm đâu ra đấy, tất cả những việc này đều do Nguyệt Thần dạy.

Thi thể bá đạo như vua Âm Nguyệt cũng phải im lìm hẳn, chủ yếu vì đã được ngăn cách với phép chiêu hồn, không còn ai quấy rầy vong linh nữa nên không còn chuyện quái lạ xảy ra.
Sau cùng hắn mới dán bùa vãng sinh.

Giống như hắn đã dự tính, chín lá bùa hợp thành một trận pháp cần phải bày ở chín hướng, mỗi một lá bùa đều cần nhuộm máu của hắn, mượn uy lực của rồng rất phù hợp với việc này.

Bùa vãng sinh phát sáng lòe lòe, rõ ràng là bùa giấy nhưng lại khảm sâu vào quan tài.
“Huyền pháp kỳ diệu quá”.
Đôi mắt đẹp của Tử Linh cứ hấp háy, đúng là được mở rộng tầm mắt.

Quả nhiên kẻ phàm trần mới tới cảnh giới Địa Tạng như bà ta không thể nào so bì tới bán tiên Thiên Võ được, những chuyện thần thông kia, bà ta không làm nổi.
“Có khách đến rồi”, Triệu Bân thong dong nói.
Tử Linh khẽ nhíu mày, chẳng hiểu sao khả năng cảm ứng của Địa Tạng không nắm bắt được chút khí tức nào.
Uỳnh! Đùng! Uỳnh!
Quả nhiên, Triệu Bân vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên.
“Có người tiến vào cổ mộ”’.
Tử Linh sầm mặt, sau khi tiến vào đây, bà ta đã đóng chặt tất cả các mộ đạo, từ âm thanh này có thể đoán rằng ai đó đang đánh xuyên qua cửa đá để đột nhập vào trong.


Nếu đoán định không sai thì chắc hẳn là thế lực bí ẩn đang chiêu hồn vua Âm Nguyệt.

Đúng là coi thường chúng quá rồi, hóa ra chúng có thể tìm tới đây nhanh như vậy.
Thế nhưng, bà ta không hề sợ hãi.
Bởi vì Đại Hạ Hồng Uyên cũng ở đây, cao thủ hàng đầu thiên hạ hàng thật giá thật, cho dù người đến đây là cao thủ Thiên Võ cũng phải thất bại thôi, đây là sự tự tin mà bà ta dành cho Hồng Uyên.
Bà không sợ chứ ta sợ!
Tử Linh trông rất điềm tĩnh còn Triệu Bân đã cuống quýt lắm rồi, mẹ kiếp, có cần phải trùng hợp thế không? Chúng ta vừa mới tiến vào, ngươi đã nối gót theo sau! Nghe cảm ứng của Nguyệt Thần thì đối phương không phải dạng thiện chí, mà lại còn rất mạnh.
Uỳnh!
Trong lúc này, cánh cửa mộ cuối cùng cũng bị nổ tung..