Rừng về đêm yên tĩnh vô cùng.

Dưới ánh trăng, ngón tay cái của Triệu Bân khẽ run một chút, rồi hắn mở mắt ra.

Lọt vào mắt hắn là một mảnh trời sao.

Sau đó, hắn ngồi dậy, đầu tiên là nhìn quanh cơ thể mình.

Ừm, hoàn hảo vô hại.

Nội thị cơ thể thì lại càng kinh ngạc hơn, tứ chi trăm cốt, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch, bao gồm cả chân nguyên và máu tươi đều tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.

Long khí dồi dào hơn hắn tưởng, gân cốt cũng đã có sự thay đổi về chất.

“Cảm giác này đúng là tuyệt thật”.

Triệu Bân nắm chặt tay, có sức mạnh toát ra.

Dung nhập máu rồng, cơ thể như lột xác.

Gặp phải thiên kiếp, lại là một lần niết bàn.

Sau ba năm, hắn quay lại cảnh giới Chân Linh, đúng là tạo hóa vô hạn.

Cùng một cấp bậc, nhưng hắn mạnh hơn xưa nhiều lắm.

“Trong họa gặp phúc”.

Hắn lẩm bẩm, rồi thỏa mãn mỉm cười.

Sau đó cũng có sợ hãi, vì đã đi một vòng quanh Quỷ Môn quan.

Không sợ mới lạ đấy, nhưng cơ duyên này đúng thật là rất vui.


Cũng may lúc trước hắn có luyện thể, có một chút nền tảng, gân cốt đủ dẻo dai mạnh mẽ, nếu không thì đã bị nổ chết rồi.

Sau đó hắn nhìn quanh, đi về một phương hướng nào đó.

Đi tìm rất lâu mà cũng không tìm thấy kiếm Long Uyên đâu.

Nhưng hắn đoán được rằng Ngưu Oanh đã lấy đi rồi.

Tên nhãi đó ngày nào chẳng mò tới, quá bán là không tìm thấy hắn ở đâu.

Cũng tại hắn đi quá xa, một góc khỉ ho cò gáy, cách núi vàng cũng không gần.

Núi vàng cũng đã không còn phát sáng nữa.

Không có máu rồng chiếu sáng, núi vàng đã mất đi vẻ ngoài lộng lẫy.

“Tại sao lại có máu rồng nhỉ?”
Triệu Bân nghi ngờ, lại trèo lên đỉnh núi, sau đó đi vào trong động.

Hắn chẳng tìm thấy cái gì cả, hoặc có lẽ ở đây từng có một bộ xương rồng, nhưng vì niên đại quá lâu nên đã hóa thành bụi mất rồi, chỉ còn lại một giọt máu.

Chỉ một giọt máu mà đã bá đạo thế rồi.

Hắn không thể tưởng tượng nổi rồng thật thì sẽ đáng sợ đến mức nào.

Một con thần long quét đuôi là có thể khiến cả ngọn núi sụp đổ nhỉ! Cảnh tượng đó đúng là khó mà tưởng tượng được.

Dưới ánh trăng, hắn lại ngồi thiền.

Linh khí thiên địa trôi nổi đã bị hắn dẫn lại và hấp thụ vào trong cơ thể.

Nửa đêm, hắn mới lấy ra đồ nghề vẽ bùa.

Bùa nổ đúng là một thứ đồ tốt! Nếu không có nó thì sao phá nổi lớp màng che, và cũng không có được giọt máu rồng chứ đừng nói là những sự việc sau đó.

Tu vi phát triển, tinh thần cũng tăng lên rất mạnh.

Tốc độ vẽ bùa lúc này cũng không còn như ngày xưa nữa, tinh thần hắn cực kỳ sảng khoái.

Ơ?
Đang vẽ bùa, hắn đột nhiên thấy có ánh lửa truyền ra từ phía Ngưu Gia Trang, nhưng ánh lửa đó lại phủ một màu máu.

Hắn đứng trên đỉnh núi nên nhìn được mọi thứ rất rõ.

Trong lúc ấy, có âm thanh thảm thiết vang lên.

Triệu Bân cau mày, có một loại dự cảm không lành, bèn vội vàng xuống núi.

Dự cảm này đúng là rất linh nghiệm.

Ngưu Gia Trang lúc này sao chỉ có thể tả bằng chữ “thảm” được chứ.

Phòng ốc sụp đổ, nhìn đâu cũng thấy tiêu điều.

Người dân già trẻ lớn bé đều bị đuổi ra đồng cỏ.

Khắp người bọn họ nhuốm máu, không ít cô gái đã nằm trong vũng máu, quần áo xộc xệch, xem ra là bị cường bạo đến chết.


Không chỉ vậy, trên cây còn có cả mấy cỗ thi thể.

Đó là mấy tiền bối võ tu trong thôn, trước ngực đều có vết máu.

Tiếng khóc vang vọng trong thôn.

Thảm trạng thế này hẳn là gặp cướp, hơn nữa còn là loại võ tu cấp cao, có mười mấy người, quá bán là cảnh giới Chân Linh, có hai kẻ là Chân Linh đỉnh phong.

“Đáng chết, các ngươi đều đáng chết”.

Ngưu Oanh lảo đảo, là người duy nhất chưa bị trói, nhưng lại thê thảm vô cùng.

Khắp người hắn toàn là máu, một cánh tay buông thõng, rõ là bị phế đi.

“Tên mập này giỏi chịu đòn ghê nhỉ!”
Đối diện hắn ta là một tiếng cười âm hiểm.

Một trái một phải, một đại hán đầu trọc và một người trung niên mặt sẹo.

Một người cầm kiếm Long Uyên của Triệu Bân, một người cầm chuông bắt hồn.

Không cần nói cũng biết, bọn chúng cướp từ tay Ngưu Oanh mà ra.

Hai kẻ này không phải võ tu bình thường.

Là cảnh giới Chân Linh đỉnh phong, khí huyết cuồng bạo, thuộc loại võ tu sức mạnh.

Hai kẻ này dẫn đội, mũi dao lúc nào cũng nhuốm máu, chắc là đã giết quá nhiều người nên sát khí cực kỳ nồng đậm.

Hai đôi mắt của bọn chúng đều âm hiểm đến đáng sợ.

Phụt!
Ngưu Oanh không chịu được nữa, phun máu ra rồi ngã xuống.

Không phải hắn ta không đủ mạnh mà là gặp quá nhiều người.

Chưa nói đến kẻ khác, chỉ nguyên lão trung niên và đại hán đầu trọc kia cũng đủ để đánh bại Ngưu Oanh rồi.

“Một cái thôn nhỏ mà làm ông đây bất ngờ quá”.


Trung niên mặt sẹo cười, không ngờ rằng lại có võ tu và một tên mập rất biết đánh nhau.

Mà điều khiến lão ta vui mừng nhất chính là thanh kiếm Long Uyên trong tay này được làm từ huyền thiết, mà còn là huyền thiết cực kỳ bá đạo.

Lần này ăn cướp thật sự quá hời, còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

“Đàn ông giết chết, đàn bà mang đi”, đại hán đầu trọc nói.

“Vâng!”
Cả đám cười lạnh, lộ ra hàm răng trắng ởn, nhấc dao lên định giết.

Ngưu Oanh muốn đứng dậy nhưng lại hữu tâm vô lực.

Dân làng tràn đầy tuyệt vọng.

Họ đều là người bình thường, nào đánh nổi võ tu.

Phần lớn đều là nương tựa lẫn nhau, chờ đến lúc già đi rồi qua đời.

Keng! Keng!
Đao chưa vung xuống thì đã có tiếng phi đao bay tới, không biết ở đâu ra mà có mười mấy cái.

Cái nào cũng có sấm sét và lửa bao quanh.

Không sai, chính là Triệu Bân.

Thấy cảnh này, hắn ra tay không chút lưu tình.

Phập! Phập! Phập!
Ánh máu hiện ra, ngoài đại hán đầu trọc và trung niên mặt sẹo ra thì những kẻ khác đều bị trúng chiêu, lần lượt ngã vào trong vũng máu, chết mà không biết là ai ra tay.

“Kẻ nào!”.