Mắt thấy thế lửa ngày càng mạnh, Thiết Thủ không còn cách nào khác, ánh mắt hắn toát lên vẻ độc ác, hắn dứt khoát co một tay ra phía sau, túm lấy Điền Càn ném về phía trước, đoạn hét lớn:

“Đại ca, huynh yên tâm ra đi, đệ nhất định sẽ báo thù cho huynh”

Điền Càn đang bị trọng thương nguy kịch, lại mất cả hai tay, bị ném tới phía trước như vậy, hắn vô cùng hoảng sợ và tức giận, hắn gào lớn, đồng thời mang chút hơi tàn ra dựng lên một lớp hộ thân cương khí

“Thiết Thủ ngươi…”

Ầm

Còn chưa nói hết, hắn đã bị thần thông của Bạch Hàn Phong đánh trúng, hắn hự lên một tiếng khô khan rồi thân thể rơi bịch trở xuống mặt đất, trong nháy mắt đã cháy thành than đen.

Còn Thiết Thủ, sau khi ném đại ca ra, hắn đã nhanh chân chạy mất, trong rừng sâu còn vang vọng tiếng hắn nói:

“- Tiểu tử, lần sau gặp lại ta sẽ không tha cho ngươi!”

Thiết Thủ lao ra ngoài sơn cốc, lúc này gã bị thương càng thêm thương, không đánh lại nổi Bạch Hàn Phong chỉ có thể chạy trốn,

“- Còn muốn trốn sao?”

Bạch Hàn Phong vận chuyển linh khí dưới chân nhanh chóng đuổi theo,

Hai người một trước một sau lao ra sơn cốc. Thiết Thủ bị thương không nặng lắm cho nên hắn vẫn duy trì được tốc độ rất nhanh, mà Bạch Hàn Phong không muốn bỏ qua cơ hội tốt giết chết đối thủ. Tuy Bạch Hàn Phong mệt mỏi kiệt sức nhưng có tám mươi phần trăm cơ hội giết chết tên thiết thủ này,

“- Tiểu tử, ta muốn đi, ngươi không giữ ta lại được!”

Thiết Thủ ngoái đầu nhìn Bạch Hàn Phong theo đuổi không bỏ, chân khí cuồng bạo tuôn ra, tốc độ lại tăng vọt. dù gì hắn cũng là cao thủ linh đan, nếu như hắn vận dụng hết tốc lực, Bạch Hàn Phong khó mà đuổi kịp,

Nhưng chưa qua bao lâu thì một tiếng rống của yêu thú vang lên, Thiết Thủ kinh hãi nhận ra, sau lưng mình có một con yêu thú đang đuổi theo không bỏ, khi còn cách hắn một đoạn, nó há miệng phun ra một quả cầu màu làm,

Hự

Thiết thủ lảo đảo phun ra một búng máu, nhưng hắn vẫn cố kìm xuống phi thân bỏ chạy

“Hử, vẫn còn chạy được”

Bạch Hạn Phong đuổi sát ở phía sau cũng cảm thấy kinh ngạc, vừa rồi chính là toan nghê thi triển thần thông, tuy rằng tu vi nó yêu đi, nhưng trước kia nó vẫn là một yêu vương cấp tám hàng thật, vậy mà tên Thiết Thủ vẫn có thể bỏ chạy, xem ra linh đan cao thủ không ai là tầm thường.

Trong khi Bạch Hàn Phong đang để cao đối thủ thì chỉ có Thiết Thủ biết máu trong người đang sôi trào, thương thế càng thêm nặng, đã không thể ức chế. Sợ là qua giây lát Thiết Thủ sẽ gặp rắc rối to.

Bạch Hàn Phong phía sau lại nói:

“Toan Nghê, tiếp tục đuổi hắn”

Bạch Hàn Phong nói rồi, dốc sức vận dụng chân khí tăng tốc độ, hôm nay hắn quyết tâm giết Thiết Thủ, chờ khi gã chữa lành thì không có cơ hội nữa.

Bạch Hàn Phong lao nhanh rượt đuổi, trong lòng thầm may mắn là có toan nghê dẫn đường, nếu không cho dù hắn có lợi hại nữa cũng không thể đuổi kịp Linh Đan toàn lực bỏ chạy

- Chết tiệt!

Thiết Thủ cắm đầu bỏ chạy, gã chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày nay, bị một linh sư rượt chạy như điên. Thiết Thủ càng chạy máu càng sôi sục, gã không kiềm nổi lại phun máu:

- Phụt.

Mặt Thiết Thủ không còn chút máu.

Vù vù vù!

Phía sau Bạch Hàn Phong lại vung tay lên bắn ra năm Hỏa Thần Chỉ mang theo lực lượng cuồng bạo xé rách dòng không khí.

Thiết Thủ sắc mặt âm trầm, nghiêng người né thoát, năm chỉ ấn lướt qua sát người gã. Hỏa Thần Chỉ đánh vào năm cái cây to, vang một chuỗi tiếng nổ. Năm chạc cây thô cỡ miệng chén bị đánh gãy, lá rơi rụng. Trong thời gian này Bạch Hàn Phong và Toan Nghê đã đến bên cạnh Thiết Thủ.

Bạch Hàn Phong trêu đùa nhìn Thiết Thủ:

“Nhanh lên Thiết huynh, sao huynh lại chạy chậm lại rồi”

Bạch Hàn Phong biết Thiết Thủ bị thương nặng không chống đỡ được lâu hơn, bắt đầu châm biếm

Thiết Thủ vừa chạy vừa lạnh lùng nói:

“Khốn kiếp, Tiểu tử, đừng ép ta, nếu không ngươi cũng chẳng yên lành gì. Ngươi chưa đủ tư cách giết ta., tuy ta bị thương nhưng vẫn là linh đan hàng thật giá thật”

Trong mắt Thiết Thủ tràn ngập căm hận.

“– Vậy sao? Ta muốn thử xem, Toan Nghê lão huynh, cho hắn nếm thử một chút”

Toan Nghê nhanh chóng gầm lên một tiếng, yêu khí nhanh chóng tuôn ra ngoài, chân khí gợn sóng quanh thân nó, khí thế ngày càng dữ dội. bất chợt có mười mấy luồng lưu quang kèm theo tia lửa nhạt bay ra khỏi người toan nghê,, khí thế mạnh mẽ đánh vào Thiết Thủ.

Bạch Hàn Phong cũng quát to:

“Hỏa Thần Nộ”

Lực lượng cuồng bạo ập đến, xẹt qua dòng không khí khiến khí lưu không gian bốn phía dao động dữ dội.

Thiết Thủ rống to:

“Con mẹ ngươi, lão tử liều mạng”

Mắt Thiết Thủ lóe tia độc ác đánh ra từng thủ ấn quái dị, năng lượng quanh thân run rẩy. Trên bầu trời, năng lượng âm hàn chợt ập đến. Nhiệt độ giảm xuống, lá cây bốn phía ố vàng, nhánh cây héo tàn, một lớp băng mỏng bắt đầu ngưng tụ

Xung quanh Thiết Thủ trăm thước băng phong bắt đầu kết tủa

Thiết Thủ hét to một tiếng:

“Băng Hồn Thiên”

Chân khí từ người Thiết Thủ rót hết vào thân thông, năng lượng khủng bố đã đến cực hạn. Mặt Thiết Thủ không còn chút máu, người ủ rũ.

Băng phong hướng về phía toan nghê và Bạch Hàn Phong. Qua lớp băng hắn thấy được thiết thủ đang không ngừng niệm chú. Bạch Hàn Phong sa sầm nét mặt. một Linh đan trung kỳ dốc hết sức đánh ra đòn cuối cùng không phải tầm thường,

Thiết Thủ đã tính liều mạng, uy lực cực kỳ cường đại. Nếu Bạch Hàn Phong vượt qua được sẽ dễ dàng giết hắn, nhưng hắn không biết có thể ngăn được lực lượng cường đại này không. Không có thời gian suy tính, Bạch Hàn Phong không ngừng đánh ra thủ ấn, linh lực tràn ngập. Linh lực ngưng tụ trong tay hắn Lãnh nguyệt một lần nữa xuất hiện, thân đao rạch hư không. Không khí bị đè ép như vậy tiếng xé gió.

Đại đao của hắn cắt vỡ hư không, nhát đao chém ra kéo theo không gian chấn động, kình khí rít gào sinh ra sóng âm nổ đùng. Đao quang kéo theo tàn ảnh, uy nhiếp kinh khủng xuyên qua hư không. Ánh sáng chói mắt bắn tới chém vào băng phong của Thiết Thủ

Hai lực lượng khủng bố va chạm vào nhau, sóng năng lượng khủng bố bạo động. Lực lượng sắc bén không gì sánh bằng khuếch tán từ vị trí hai luồng năng lượng va chạm. Trong vòng vài trăm thước có thể khí lưu không gian bị lực lượng khủng bố đè ép ra từng vết nứt, bầu trời vặn vẹo nứt vỡ.

Bùm bùm bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, không gian nổ tung như tiếng sấm đánh. Trong không gian nổ, lực lượng cuồng bạo đổ ập xuống người Bạch Hàn Phong. Ánh sáng trên người hắn vụt tắt, một vòi máu tuôn ra khỏi cơ thể Bạch Hàn Phong. Dù có khải giáp nhưng Bạch Hàn Phong vẫn không tránh khỏi bị thương, lực lượng này quá đáng sợ. Đây là công kích mạnh cuối cùng của Thiết Thủ, Bạch Hàn Phong cảm nhận lực lượng của hắn đã gần đạt hậu kỳ.

Phập xoẹt!

Nhưng dù gì Bạch Hàn Phong cũng là thể khí đồng tu, so với tu sĩ cùng cấp thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, tuy rằng hắn bị Thiết Thủ làm bị thương nhưng vẫn còn trong giới hạn. So với Bạch Hàn Phong thì Thiết Thủ thảm hơn, gã suy yếu bị hất văng ra mấy chục thước, máu phun ra. Thiết Thủ đập mạnh vào một tảng đá.

Toan NGhê lúc này đã đi đến trước mắt Thiết Thủ, nó nhe bộ răng trắng ởn nhìn thiết thủ không ngừng liếm mép.

Thiết Thủ sợ hãi nhìn chằm chằm:

“Tha cho ta”

Bạch Hàn Phong lạnh nhạt nói:

“Ta sẽ không giết ngươi”

Thiết Thủ ôm lấy cọng rơm hi vọn nhưng Mắt Bạch Hàn Phong lóe sát ý, hắn quay sang Toan Nghê truyền âm một tiếng, Toan Nghê há miệng ra, nhào đến.

Thiết Thủ sợ hãi hỏi:

– Ngươi muốn làm gì...

Bạch Hàn Phong cười,

“Toan Nghê lão huynh của ta lâu rồi chưa ăn thịt”