Hoa Trần Tử ngẩng đầu nhìn, thầm ngạc nhiên. Trong vẻ mặt khó lường của đối phương không ngờ có vài phần chế nhạo, nhất là ánh mắt thâm thúy nhìn vào tận đáy lòng đó, khiến người ta không thể che giấu. Nàng ta tâm niệm xoay chuyển rất nhanh, thần sắc lại tự nhiên nói:

- Trần Tử không thích ăn thịt, tiền bối đừng trách!

Nhìn nữ tử miệng đầy lời nhảm này, Lâm Nhất trêu chọc hỏi:

- Không thích hay là không dám? Biết rõ thịt giao có độc lại chờ thấy lão phu mất mặt, tiểu nha đầu ngươi rõ ràng là tâm tồn bất lương...

- Ngươi sớm biết thịt giao có độc?

Hoa Trần Tử mắt chớp chớp, lập tức nhìn chung quanh, sau đó mang theo vẻ mặt vô tội, điềm đạm đáng yêu nói:

- Tục ngữ có viết, họa là từ ở miệng mà ra, độc từ miệng mà vào, Trần Tử thân là một thiếu nữ tử, tất nhiên phải cẩn thận rồi! Tiền bối... chớ có trách oan người ta!

Hừ! Ta cho dù thật sự mắt mờ cũng sẽ không đổ oan cho ngươi! Nhìn nữ tử giấu đầu hở đuôi đó, Lâm Nhất vuốt râu cười, vẻ mặt bí hiểm. Hắn không nói gì, xoay người bước sang bên cạnh.

Hoa Trần Tử thầm thở phào, lại chu miệng tỏ vẻ khó chịu. Ăn thịt giao mà không việc gì, chắc là dùng lửa đốt đi độc tính. Đạo lý dễ hiểu như vậy, đáng để khoe khoang sao? Hừ! Cậy già lên mặt, cố lộng huyền hư!

Lâm Nhất thu hồi mấy miếng thịt giao vừa cắt xuống, để giữ sau này còn ăn. Hắn lấy dư đồ tiên cảnh ra xem, thầm tính toán, liền nói với Hoa Trần Tử:

- Trong mấy vạn dặm của hai bờ sông này đều là cảnh giới của Trầm thủy. Nếu muốn sớm rời khỏi nơi này, chỉ dựa vào hai chân mà đi thì không được!

Hoa Trần Tử vẫn nhìn chằm chằm đống hỗn độn trên mặt đất, thần sắc bất định. Ruột gan nhày nhụa, lột da rút gân, còn bị người ta ăn thịt, Cầu Giao này đúng là xui xẻo thật! Lão nhân này xuống tay cũng ngoan độc thật! Nếu ai đắc tội với hắn, kết cục tuyệt đối sẽ không tốt đẹp. nghe thấy, nàng ta vội vàng ngẩng đầu lên. Đối phương thần sắc như thường, vẫn tiên phong đạo cốt, cho dù lời nói cũng ôn hòa hơn rất nhiều. Lời này là có ý trưng cầu à?

- Hì hì! Việc gì cũng do tiền bối định đoạt, Trần Tử tất nhiên phụng mệnh làm việc!

Hoa Trần Tử kiễng chân tránh máu tanh trên đất, giống như là nhảy lò cò tới gần Lâm Nhất, vẫn chắp tay sau lưng dáng người đong đưa, trên khuôn mặt giảo hoạt mang theo mấy phần ngây thơ bướng bỉnh. Nụ cười đó của nàng ta giống như chưa bao giờ biến mất, tùy thời có thể nở ra những bông hoa khác nhau, lúc thì kiều diễm, lúc thì rực rỡ, lúc thì uyển chuyển hàm xúc trầm tĩnh, khiến cho người ta tâm sinh thương yêu.

Lâm Nhất hừ một tiếng không cho là đúng, giơ tay lên lấy ra gân giao. Nó to cỡ ngón cái, trắng sáng như ngọc, dài gần năm trượng, dù chưa luyện chế vẫn vô cùng cứng rắn.

Thấy thế, Hoa Trần Tử sắc mặt khổ sở, nói:

- Tiền bối, phải chăng là lại muốn trói ta lại?

Sau khi tay chân bị trói rồi bị người ta dẫn đi, loại tư vị thân bất do kỷ này rất khổ sở, nàng ta thật sự không muốn thể hội thêm lần nữa.

Nếu kim tiên của ta mà còn, há lại để cho ma nữ ngươi cầu mong may mắn. Không giãi bày, Lâm Nhất chỉ tựa cười mà như không phải cười nhìn Hoa Trần Tử. Hắn quăng gân giao ra, đối phương ngầm hiểu vội vàng vươn tay ra bắt lấy. Hắn xoay người tế ra ngự phong thuật bay đi, phía sau là một bóng người màu hồng nhạt theo sát.

Long Tu Kim Tiên bị hủy không phải là râu rồng chân chính, chỉ là một kiện linh khí được luyện chế từ gân thú, nhưng bầu bạn với Lâm Nhất nhiều năm rồi, cứ như vậy ném vào trong Trầm thủy, không khỏi khiến người ta thương tiếc. Mà bất ngờ có được gân giao, khiến hắn hơi cảm thấy vui mừng. Góc đông mất đi, lại có được cây dâu và cây du. Chỉ cần hắn ngày sau luyện chế một phen, nhất định sẽ có thêm một kiện pháp bảo không tầm thường.

Một sợi gân giao thẳng thắp, hai bóng người thế đi như bay.

Lâm Nhất không bỏ lại Hoa Trần Tử không quân tâm, mà dẫn 'Vãn bối' này thượng. Thân là 'Trưởng bối', hắn rất thích chiếu cố tiểu nha đầu này! Về phần nguyên do chân chính, tất cả tự tại không trong lời nói. Mà sau một phen trêu đùa, oán khí gặp phải mấy năm trước cũng dần dần tan thành mây khói.

Phương hướng Hai người đi chính là Thành thủy của Cửu xuyên. Vượt qua sông lớn kia có thể tới Cửu nguyên chi địa. Cứ như vậy, Lâm Nhất đã trước sau đi qua Cửu trạch, Cửu sơn, Cửu xuyên tam địa. Chỉ cần qua Cửu nguyên rồi vượt qua Cửu tẩu chi địa, hắn có thể tới nơi cuối cùng của Hậu Thổ tiên cảnh, Hậu Thổ Tháp sơn!

Bảy ngày sau, hai bóng người đang đi nhanh dần chậm lại, cũng song song ngẩng đầu nhìn. Bất tri bất giác, ánh mặt trời đen nặng biến thành một mảng mờ nhạt.

Cấm chế sinh biến, trước mắt đã tới địa giới của Thành thủy. Tu vi khôi phục, Lâm Nhất và Hoa Trần Tử đều có thể phi hành. Hai người không kịp nghỉ tạm, một trước một sau chạy về phía trước. Lại qua nửa ngày, một con sông lớn rộng nghìn trượng chặn đường. Nó trái phải không thấy điểm cuối, chỉ có nước sông đục ngầu lưu động không thôi.

Lâm Nhất bay đến đây, không liều lĩnh qua sông, mà là ở trên bờ tìm một nơi trống trải ngồi nghỉ. Mà Hoa Trần Tử bị gân giao túm lấy một đường đi theo, sớm đã mệt mỏi, cũng thừa cơ dừng lại nghỉ tạm.

Sông lớn này mặc dù rộng nghìn trượng, lại bình tĩnh mà hòa hoãn. Nếu tình hình này không thay đổi, bay qua có thể nói là rất dễ dàng. Mà trong tiên cảnh, không chỗ nào không phải là nơi hung hiểm khó lường, làm việc gì cũng phải cẩn thận.

Sau hai canh giờ, sông lớn trước mắt vẫn là bộ dạng xưa. Nước sông đục ngầu đó tuy không bị thần thức nhìn thấu, nhưng trong nhất thời cũng không thấy dị trạng. Lâm Nhất nhìn Hoa Trần Tử cách đó không xa, nữ tử đó đang mắt sáng nhìn quanh, nụ cười tươi tắn. Hắn vừa muốn đứng dậy, đối phương đã nhàng nhảy lên, nói:

- Tiền bối, muốn qua sông à.

Lâm Nhất không nói gì, trong lòng thắt lại. Cùng lúc đó Hoa Trần Tử cũng có phát hiện. Hai người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn, thần sắc biến đổi. . .