Kinh hô một tiếng, Vạn Lâm lại nói tiếp:

- Đạo hữu quân tử nho nhã khiến lòng người sinh ý kết giao, không dám nhận chỉ giáo.

Vạn Lâm giả lả hàn huyên mấy câu nhưng đối phương lại phản ứng ít ỏi. Hắn tự rước lấy chuyện không vui, lại đánh giá Lâm Nhất một lần nữa, bấy giờ mới hỏi han không vô ý:

- Đạo hữu chạy một thân một mình như vậy, cô đơn chiếc bóng, chẳng biết có thể kết bạn đi cùng Thiên Đạo môn ta hay không.

Lâm Nhất chắp tay trí tạ, lại lắc đầu cự tuyệt:

- Một người thắng ở tiêu diêu.

Vạn Lâm sờ lên chòm râu dê, nói với vẻ khéo hiểu lòng người:

- Đạo hữu xuất thân tán tu, thận trọng từ lời nói đến việc làm chính là lẽ thường. Vạn mỗ không lên quấy rầy nhau.

Nói xong, hắn cố làm ra vẻ tiêu sái cười ha ha, tự ý rời đi. Đợi đến hai vị lão giả ở phía trước đi chậm chờ, thay đổi ánh mắt lẫn nhau, bấy giờ mới cùng nhau đi nhanh.

Lâm Nhất hãy còn không nhanh không chậm đi ở phía trước, thần sắc lạnh nhạt tự nhiên. Thời điểm những đệ tử Thiên Đạo môn chém giết cùng người, bản thân mình gần như bàng quan ở xa xa, sau đó lại một đường theo đến đây, khó tránh khỏi dẫn đến Vạn Lâm kia nghi kỵ và nảy sinh nghi vấn. Nhưng sau khi dịch dung đổi dung mạo, chỉ sợ Cửu Châu này không ai thể khám phá ra thân phận của mình rồi, nói gì đến mấy người kia. Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn lộ ra chút nụ cười bí hiểm.

Cứ thế đi đã được ba ngày, trên đường lại có mấy tu sĩ Thư Châu chạy tới, một nhóm Thiên Đạo môn càng thêm lớn mạnh. Trong lúc đi, một nhóm người không nguyện bỏ qua chỗ tốt trong ao đầm, lại mượn cơ hội săn bắt một con lăng tê dài bốn, năm trượng.

Dị thú lăng tê ấy có thể so sánh với Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ, rất là hung mãnh, ngay cả Lâm Nhất thấy rồi cũng tự nghĩ khó có thể đối phó. Mà hai ba chục người Thiên Đạo môn cùng nhau tiến lên, hợp lực một chỗ tế ra một Hắc Long hơn mười trượng. Dị thú vùng vẫy trong hắc vụ, không tránh kịp tứ chi bị trói. Mọi người đắc thế lần nữa tế ra pháp bảo cuồng oanh loạn tạc, không bao lâu liền kết thúc một cuộc chiến sự.

Người ta đang săn thú, là đang thu hoạch, không cho người khác rình mò. Lâm Nhất thấy vượt qua quy củ không ổn, đành nấp ở phía xa có ý lảng tránh. Chỗ hắn đang nấp là một đầm lầy nổi lơ lửng, linh dược phía trên bị đệ tử Thiên Đạo môn rút sạch sẽ. Hắn tạm thời dùng chỗ này làm nơi nghỉ chân, cũng lưu ý tình hình ở phía trước.

Đệ tử Thiên Đạo môn dứt khoát chém giết dị thú, hình thành thần thông Hắc Long ấy lại mạnh hơn uy lực pháp bảo, không khỏi khiến cho Lâm Nhất nhìn mà cảm thán và suy tư. Thấy đối phương còn đang vội vàng thu gặt lợi ích, hắn không khỏi nhìn vào thảo điện (bãi trũng mọc đầy cỏ) lớn khoảng năm ba trượng, bị che lấp một tầng bồ thảo thật dày.

Nhất thời hứng khởi, Lâm Nhất đứng trên hư không vội hạ thân hình xuống, dưới chân mềm mại không thể nào mượn lực. Hắn tiếp tục nhẹ nhàng rơi, thảo điện chìm theo, rồi lại chậm rãi hiện lên, khiến cho mặt nước bốn phía đẩy ra từng tầng gợn sóng.

Thấy thế, khí thế quanh thân Lâm Nhất đột nhiên tản ra, lại ngưng tụ không thả. Chốc lát, hắn tiếp tục đạp một cái, lực hùng hồn lập tức bao lại trong mấy trượng, thảo điện đột nhiên chui nhập trong nước. Hắn vẫn còn lăng không, hai tròng mắt rạng ngờ rực rỡ.

Dùng thần thông hiển uy, dùng pháp bảo phi kiếm trảm sát dị thú, mọi người Thiên Đạo môn thủ thắng cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

Lão Long đã từng nói không chỉ một lần, người có tu vi yếu dùng lực bạo cậy mạnh, dùng Yêu tộc luyện thể xưng hùng; đại tu chân chính, thì có đại thần thông bàn sơn đảo hải, mới là vương giả chí tôn trong tiên đạo. Mà từ trong cảm ngộ đó cũng chân chính sở hữu của mình, ngay cả thủ đoạn lợi hại nhất 'Thiên Ma ấn' cũng là như vậy. Bởi vậy có thể thấy được, một đường tiên đạo còn cần song song tu pháp, lực. Vào lúc chuyên chú vào Thăng Long quyết, không thể khinh thường tu luyện các loại pháp môn khác.

Bất quá, dưới cơ duyên xảo hợp tận lực diện bích tám mươi năm, bấy giờ mới tu thành 'Thiên Ma ấn'. Sau này nếu muốn cảm ngộ những pháp thuật thần thông khác, chỉ sợ còn khó hơn là lên trời. Mà bản thân mình tu vi có hạn, tương lai còn dài, ngược lại không nhất thời vội vã.

Một người cô đơn, trên đường tịch mịch, suy nghĩ lung tung vẫn có thể xem là tự giải trí. Chợt có cảm giác, ai nói không phải một phen thu hoạch tâm cảnh. Thấy nhóm người phía trước đã động thân, Lâm Nhất tự nhiên thu hồi khí thế quanh thân, nhẹ nhàng bay lên trời. Theo một tiếng nước chảy 'Xoạt', khối thảo điện kích cỡ mấy trượng chợt xông lên cao hơn trượng, mà sớm vô tình tình hình dưới chân, tự ý bay về phía trước.

Khi tới gần đầu cuối đầm lầy Lăng Du, xa xa có thể thấy được 3 tới 5 bóng người xuất hiện lẻ tẻ. Những người này hoặc tu sĩ tẩu tán, hoặc là may mắn xuyên qua Ngũ Cửu chi địa. Ai nấy đều có hành tích vội vã, nhưng thần sắc thì mừng rỡ.

. .

Dùng gần tới quang cảnh một tháng, cuối cùng Lâm Nhất mới xuyên qua hai đầm lầy, đi tới một chỗ mây mù tràn ngập. Hắn theo sát đầm lầy có một phiến thảo địa bình phẳng, hai bên mơ hồ có thể thấy được ngọn núi cao ngất trên bầu trời, trong đó hẻm núi đen tối sâu thẳm mà khó lường sâu cạn. Ngoài ra, còn có người canh chừng miệng cốc nghỉ ngơi.

Lâm Nhất rơi hai chân xuống đất, vẫn chưa vội vã đi tới trước mà lấy dư đồ tiên cảnh ra tra xét. Được biết phía trước chính là cửa ra vào cửu tẩu chi địa, hắn liền ngẩng đầu quan sát.

Trước mắt hắn mặc dù vân già vụ tráo biểu lộ khá thần bí, lại rất u tĩnh, khiến người sinh lòng mong đợi phía sau hẻm núi. Mà bên ngoài mười mấy dặm, đám đệ tử Thiên Đạo môn nghỉ ngơi xong vẫn chưa rời đi, không ngờ lại bắt đầu kiểm tra tu sĩ canh chừng miệng cốc.

Lâm Nhất xoay người nhìn đường đi, thuận tiện ngồi xuống tại chỗ. Thời khắc thổ nạp điều tức, hắn không quên lưu ý tình hình xa xa. Quả nhiên, có hai vị tu sĩ nhiều lần trải qua ngàn vạn khổ mới tìm đến đây gặp vây công, cuối cùng chết một đôi. Bởi vì ai bảo ngươi là đệ tử Đạo Tề môn. Nếu ngươi là đệ tử Công Lương môn? Xin lỗi, chính là một con đường chết.

Nhớ lại hồi đó, vì Lỗ Nha mà giận lây sang Đạo Tề môn, Tùng Vân Tán Nhân nhân tiện dẫn người vạn dặm xa xôi tới cửa trả thù, hắn trừng mắt tất báo tính cách quái dị ấy có thể thấy rõ ràng. Mà giờ này đệ tử của hắn chặn giết tu sĩ hai nhà ấy ở chỗ này, ngược lại cũng là môn phong cho phép.

Bảy ngày sau, trước miệng cốc lại thêm bốn, năm quỷ hồn chết oan. Chỗ này đã tụ tập ba mươi đến năm mươi người, cũng không xuất hiện đệ tử Đạo Tề môn và Công Lương môn. Nhóm Thiên Đạo môn mới ra vẻ khí thế phách lối tránh đường ra.

Sau nửa canh giờ, trước hẻm núi đã không có bóng người. Sớm đã dưỡng túc tinh thần, Lâm Nhất không trì hoãn nữa, đứng dậy chạy vội tới đó. Hẻm núi nhìn như sâu thẳm lại ngầm có cấm chế. Đợi đi vào sâu trong mây mù, cảnh vật trước mắt đột nhiên biến đổi, dĩ nhiên hắn đưa thân vào một thế giới khác.

Chưa thấy rõ tình hình trước mắt, sát khí cuồng bạo liền ập vào mặt. Lâm Nhất đứng run tại chỗ.