Thần thông này vì sao lại có uy thế như thế . . . ?

Đối mặt trước thế không thể đỡ của Cự Phủ, Văn Bạch Tử còn muốn thi pháp ứng đối nhưng trong lòng bỗng nhiên nhất lẫm. Không kịp suy nghĩ nhiều, thân hình hắn lóe lên một cái liền mất đi thân ảnh ngay tại chỗ.

- Oành.

Một tiếng kinh thiên động địa, một đạo cuồng phong màu đen điêu cuồng bay đi trăm trượng, đánh ra một khe hở thật rộng trên đồng cỏ. Theo búa ảnh ấy tán đi, sát khí vẫn không giảm thật khiến người ta kinh tâm.

- Tiểu tử thúi! Ta quên ngươi còn có một chiêu này. . .

Hoa Trần Tử ngầm nhẹ nhàng thở ra, không kìm nổi huy động quyền đầu. Tùng Vân Tán Nhân bên cạnh cũng ngạc nhiên, sắc mặt chuyển vui, lẩm bẩm:

- Ma đạo thần thông! Đó là ma đạo thần thông kiếm thấy trên cả cả thế gian! Quả thật là người trong ma đạo ta. . .

- Chà? Đây chính là tiên cảnh trải rộng cấm chế, nếu như đổi thành hắn, ấy một búa đủ để khai sơn phá địa a. . .

Âm Tán Nhân và Mặc Cáp Tề nhìn nhau, cả hai đều ngạc nhiên không dứt.

- Một Nguyên Anh tiểu bối sao lại có thủ đoạn như vậy?. . .

Bách Lý Xuyên vuốt râu trầm tư. Đệ tử Chức Nương của hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng run rẩy hai vai. Nữ tử này xem ra ân nhân cứu mạng khó tránh khỏi tai kiếp. . .

Tiểu tử kia không phải yêu tu sao, như thế nào lại trở thành ma tu? Nhưng một búa thực không tầm thường, ngay cả Hóa thần tu sĩ cũng phải tránh lui ba phần. . . Công Dương Lễ lấy làm khó hiểu, âm thầm tán thưởng.

Công Lương Tán thì hiền như khúc gỗ, trong hai mắt lại lóe lên một chút thiết tha, tâm sự không rõ.

Ninh Viễn âm thầm kinh ngạc, không khỏi nhìn sang sư phụ.

Văn Huyền Tử với vẻ mặt nghiêm túc trầm tư suy nghĩ. Thủ đoạn của người trẻ tuổi kia đủ ở vào thế bất bại. Mà một chiêu bảo vệ tính mạng vừa rồi, nếu không, vì sao hắn phải tháo chạy. . .

Mọi người đều có tâm tư khác nhau. Lâm Nhất không hề chần chờ. Hắn kết động thủ quyết, chỉ đợi sử dụng ra phá vỡ hư không độn pháp. Không ngoài dự liệu, mặc dù tế ra Thiên Ma ấn vẫn không thể giết được Văn Bạch Tử. Đường đi không trở ngại, hắn chờ đợi chính là cơ hội thoát thân này.

Vừa lúc ở nơi này, bên ngoài mấy trăm trượng xuất hiện bóng người của Văn Bạch Tử. Kinh ngạc chưa tan, hắn hừ lạnh một tiếng, dương tay ném ra một đạo quang mang bất ngờ tấn công.

Thời khắc Lâm Nhất thi triển độn pháp đi xa chính là lúc Văn Bạch Tử hiện thân xuất thủ. Hắn mới biến mất thân ảnh, luồng hào quang màu bạc như chớp giật liền chắp sau lưng, sát khí băng hàn điên cuồng lao tới.

Văn Bạch Tử, một tiền bối Hóa thần cao nhân thành danh đã lâu, giơ tay nhấc chân đầy uy thế, đủ để chấn nhiếp thiên hạ. Người dám đối địch, trong Cửu Châu chẳng qua chỉ có mấy người ít ỏi. Mà hắn đánh một kích toàn lực không lưu tình chút nào, lại hiệp thoe cái thế tan tác khiến người khó có thể đối mặt, không thể nào chống đỡ. Lâm Nhất chẳng qua là một Nguyên Anh tu sĩ, tuy có cái gan dám đánh một trận, nhưng không có sức đánh một trận, sinh tử chỉ trong nháy mắt.

Giờ khắc này, mọi người Cửu Châu đều nín thở ngưng thần, chăm chú nhìn hết thảy mọi phát sinh trên trận. Một Hóa thần cao nhân giết một Nguyên Anh tiểu bối, vậy mà lại phức tạp quanh co và kinh tâm động phách đến như thế, thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. . .

Cương phong trước dũng đạo, Cổ Tác như trút được gánh nặng thầm than thở, thần sắc đầy cảm khái trên gương mặt đen. Phải lấy mệnh tang Hóa thần trên tay tiền bối, tiểu tử ngươi không tiếc rồi!

- Tiểu tử này có mật có mưu, còn dám liều mạng. . . Chỉ có điều đáng tiếc a. . .

Tùng Vân Tán Nhân đã nhịn không được đứng lên, trìu mến nhìn Hoa Trần Tử như đồ tôn vậy, hắn đối với người hợp tính của mình từ trước đến nay đều ưu ái có thừa. Trơ mắt nhìn một khối ngọc đẹp lương chất vẫn lạc như vậy không khỏi tiếc hận. . .

- Tiểu tử thúi, đem tuyệt chiêu ra đây. . . Ngươi không có bản lĩnh chỉ một búa ấy chứ. . .

Thấy sư tổ không có tâm tư cứu người, Hoa Trần Tử âm thầm siết cổ tay giậm chân. Lúc này có thể giúp được cho tiểu tử kia, chỉ có Thần Châu môn Hạ Châu. Vị tiền bối ấy lại kiêng kỵ Văn Bạch Tử mà chậm chạp không dám ra tay. . .

Lúc Lâm Nhất bỏ chạy, Văn Bạch Tử nhân cơ hội xuất thủ, Văn Huyền Tử chỉ biến đổi sắc mặt nhưng vẫn tiếp tục quan sát. Mặc dù có tâm đi cứu nhưng lúc này đã chậm. Mà người trẻ tuổi kia tùy tiện khiêu chiến với Hóa thần tiền bối, chẳng lẽ nhất mực tìm chết hay sao. . .

Theo lẽ thường xem ra cự phủ của Lâm Nhất rất là lợi hại, nhưng khó có thể liên tiếp tế ra cũng thu phát tự nhiên, cuối cùng vẫn không chạy khỏi kết quả bị thua bỏ mình. Một tên tiểu bối dũng thì tất dũng, nhưng nếu muốn đánh với Hóa thần cao nhân thật không khác gì người si nói mộng mà thôi!

Tuy nhiên nghĩ lại, Văn Bạch Tử tế ra quang mang ngân sắc tập kích đến chỗ hậu tâm của Lâm Nhất. Chỉ nghe ầm một tiếng vang dội, tự dưng xuất hiện một con Ngọc đỉnh to hơn trượng. Dưới ánh sáng chói mắt, nó chặn lại một kích tất sát, lại sinh ra vài cái khe, vẫn treo mà không rơi. Bên ngoài mười trượng lóe lên một trận quang mang, rơi ra thân ảnh thất tha thất thểu của Lâm Nhất ấy, vẫn không quên trợn mắt quay đầu.

Văn Bạch Tử xuất thủ xong liền bay tung đến, chỉ chờ bắt giết Lâm Nhất là có được thứ đi tìm ngàn năm nay. Một cú đánh rơi vào khoảng không, hắn không khỏi ngạc nhiên. Đây không phải là song phương đánh nhau bằng đấu pháp, mà là giết người! Tiểu tử kia ngoại trừ chờ chết ra, tất cả vùng vẫy đều là phí công. Tục có nói, phúc không tới hai lần. Hắn là một Nguyên Anh tiểu bối, dù có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không có thể một lần nữa may mắn chạy trốn. . .

Hừ lạnh một tiếng, Văn Bạch Tử giơ tay lên một chiêu. Ngọc đỉnh đột nhiên thu nhỏ, đảo mắt trở thành một khối ngọc bội có vết rạn, nhìn rất là quen mắt. Thấy vậy, hắn không khỏi nhíu mày. Đây chính là ngọc bội phòng thân lúc trước Lỗ Nha tặng cho đệ tử, sao lại rơi vào tay của tiểu tử ấy, trong chuyện này có gì mậu mâu thuẫn có gì khác biệt?

Trong lúc nguy cấp cứu được tính mạng Lâm Nhất chính là ngọc bội giàn được từ trong tay Lỗ Nha, do đích thân sư phụ Văn Bạch Tử luyện chế, đủ để ngăn cản một cú đánh của Hóa thần tu sĩ.

Lâm Nhất sao quản được tâm tư của Văn Bạch Tử, sau khi bị ép buộc hiện ra thân hình, không kìm nổi tâm thần phù động một trận. Tự biết không được chậm trễ, hắn không dám thất lễ, lần nữa kết động thủ quyết, chỉ muốn thi triển phá vỡ hư không độn. Hậu Thổ cảnh mười vạn dặm, chỉ cần chui vào Hậu Thổ tháp trước một bước là có thể chu toàn với đối thủ.

Thấy Lâm Nhất còn muốn bỏ chạy, Văn Bạch Tử cười lạnh ha ha, trong ánh mắt tàn khốc lóe lên một cái. Tiểu tử, quá tam ba bận, lần này ngươi đừng nói may mắn! Hắn chậm rãi đi lên phía trước, ngọc bội trên tay dĩ nhiên không thấy, lại đột nhiên huy động hai tay áo, há mồm phun ra một đạo ngân mang.

Đang định thi triển độn pháp, Lâm Nhất bị ép buộc thân hình hơi chựng lại treo giữa không trung. Lại là Nguyên thần chi lực đáng ghét! Không chỉ có vậy, lão nhi kia còn vận dụng pháp bảo. Mà bản thân mình Thiên Ma ấn nhất thời khó có thể lập công, lúc này nguy rồi!

Nhiều năm chưa có qua tử ý giờ khắc này lại chợt ùa đến, một trận sợ run thần hồn dâng lên trong lòng Lâm Nhất. Hắn đột nhiên xoay người, hai hàng lông mày dựng đứng, trong huyễn đồng tử tràn ngập màu máu. Khoảnh khắc nơi này, kim quang lóe lên một cái, hắn đã có Kim Long kiếm ở trong tay.

Sau khi cầm cố Lâm Nhất, Văn Bạch Tử mới chịu tế ra pháp bảo tuyệt sát tiểu tử kia, lại có một phiến huyết quang nghênh diện phủ tới, làm cho tâm thần người hoảng hốt. Hắn thoáng ngẩn ra, trên tay chậm lại, lập tức tỉnh táo lên. Tiểu tử, vẫn dùng huyễn thuật! Thần sắc hắn cứng lại, kêu lên thất thanh phẫn nộ quát:

- Kim kiếm! Đó là Kim kiếm của Đạo Tề môn ta. . .

Văn Huyền Tử một mực yên lặng theo dõi kỳ biến, đột nhiên thân hình vừa động, lạnh lùng nói rành mạch:

- Đạo hữu dừng tay! Chớ quên ước định trước đây. . .

Vừa nói hắn vừa chạy thẳng tới Văn Bạch Tử. Mà năm mươi tới sáu mươi vị Hạ Châu tu sĩ ầm ầm tản ra, trong chớp mắt thuận lợi vây nhốt tu sĩ Thư Châu lại. Bất ngờ không kịp đề phòng, Cổ Tác cùng với các đệ tử Đạo Tề môn ứng biến không kịp, lập tức thân hãm vào trùng vây.

Dị biến chợt hiện, các đại tiên môn Cửu Châu hỗn loạn tưng bừng.

Văn Bạch Tử quay đầu nhìn lại, thần sắc uấn nộ. Mọi người Bách An môn không biết làm sao, đệ tử Lục Thần môn và Mặc Môn đều tế ra pháp bảo, đệ tử Thiên Đạo môn thì nhìn chằm chằm tập trung vào Công Lương môn, còn Thiên Hành môn và Chân Vũ môn song song giằng co không ai nhường ai. Không chỉ có vậy, Văn Huyền Tử, Tùng Vân Tán Nhân, Công Dương Lễ lần lượt bỏ mặc đệ tử đánh tới. . .