Thừa nhận hay không thừa nhận, đây là một vấn đề.

So sánh với tự mình mặc đồ con gái, trong nhà tự nhiên nhiều thêm một người con gái loại chuyện này không tính là quá kì quái.. Đúng không?

Mắt thấy sắc mặt của Hứa Văn Bân đen lại. Ý niệm trong đầu của Hứa Thanh nhanh chóng quay trở lại.

Có thể lừa được nhất thời, không thể lừa được một đời. Lão tử nhà anh ta chỉ cần ở bên ngoài gặp được Trình Thẩm Nhi, nói chuyện vài câu. Mấy cái miệng rộng đó nhất định sẽ đem chuyện trong nhà mình có một cô gái nói ra.

"Của bạn con"

".. Ồ?" Hứa Văn Bân rõ ràng không tin, vững vàng đứng đó chờ Hứa Thanh tiếp tục giải thích.

"Chuyện này nói ra thì rất dài, con có một người bạn, ừm.. Em gái của cậu ấy. Đúng. Em gái của bạn con, đến ở nhờ vài ngày. Khương Hòa, mở cửa ra đây một chút."

Hứa Thanh vừa nói vừa bước tới gian phòng chứa đồ, đưa tay lên gõ vào cửa hai tiếng. Trong lòng còn đang nghĩ làm thế nào để đem chuyện của cô ấy xử lý êm đẹp.

Cửa phòng được mở ra, Khương Hòa xinh đẹp thanh tú đứng ở cửa phòng. Thấy Hứa Thanh nháy mắt ra hiệu cho mình, có một chút khó hiểu.

"Đây là ba của anh.. Bố, cô ấy là Khương Hòa."

Hứa Thanh miễn cưỡng giới thiệu. Chỉ mong sao Khương Hòa đừng có biểu hiện dị thường nào.

"B.." Khương Hòa phát ra một âm, sau đó dừng lại. Quay đầu nhỏ giọng hỏi Hứa Thanh: "Tôi phải xưng hô như thế nào?"

"..."

Người vừa sững sờ ở đó Hứa Văn Bân sắc mặt vừa mới dịu đi. Lúc này biểu tình lại có chút phức tạp, nhìn Hứa Thanh không nói chuyện.

Vừa nãy cô gái này định gọi "Ba" đúng không?

Chắc chắn là như vậy!

Một người đã qua tứ tuần như Hứa Văn Bân bỗng nhiên hoài nghi hôm nay tư thế mình ra khỏi cửa có phải không đúng. Tại sao lại phát sinh chuyện kì quái như vậy?

"Khụ.. Gọi là chú!" Hứa Thanh ho nhẹ một tiếng. Giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của lão đầu nhà mình.

"Chào chú ạ."

"Xin chào, xin chào."

Hứa Văn Bân thu lại biểu tình. Điềm nhiên như không có việc gì đáp.

"Tóm lại.. Đại khái chính là như vậy. Cô ấy sẽ ở đây một thời gian." Hứa Thanh cũng chưa nói thêm điều gì, dù sao bây giờ cứ nói dối cho qua.

"Phải." Khương Hòa gật đầu.

"Cái đó, con qua đây, qua đây một chút." Hứa Văn Bân kéo Hứa Thanh đi vào phòng ngủ. Quay người nhìn thấy ánh mắt của Khương Hòa: "Khương.. Khương Hòa đúng không? Không có việc gì, không có việc gì."

Đóng cửa lại, ông ấy quay đầu nhìn Hứa Thanh biểu tình có chút đi xuống.

"Sao vậy?"

"Chính là chuyện này a. Một người bạn đến ở nhờ.. Không có việc gì con đừng chạy loạn, sẽ dọa đến con gái nhà người ta. Chìa khóa dự phòng mà con đưa cho bố cầm, trước tiên đưa cho con bé dùng, đợi con bé đi rồi sẽ trả lại con."

Hứa Thanh đúng tình hợp lí đưa tay cầm chìa khóa. Cái này bắt buộc phải lấy lại. Nếu không nhỡ một ngày anh ta không có nhà, cho dù là bố hay mẹ tới gặp phải Khương Hòa một mình ở nhà. Rất có thể sẽ có chuyện phiền phức sảy ra.

"Bạn gái của con." Hứa Văn Bân nhìn chằm chằm Hứa Thanh.

"Không phải."

"Vừa rồi con bé định gọi ta là ba."

"..."

Hứa Thanh ôm đầu. "Ba nhìn nhầm rồi."

Hứa Văn Bân lại nhìn Hứa Thanh một lúc, sau đó bỏ qua vấn đề này nói: "Con bé bao nhiêu tuổi?"

"18"

"..."

"..."

"Làm bậy a.."

"Làm bậy cái gì?" Hứa Thanh đau trứng "Cô ấy chỉ là đến ở nhờ. Lui 10 bước, 100 bước mà nói thì chính là cho dù hai người bọn con thực sự kết giao, về quy tắc như vậy cũng là hợp tình hợp lý. Làm sao lại nói là làm bậy?".

Hứa Văn Bân sờ miệng, không biết nói gì mới phải.

Qua đây thúc giục con trai nộp tiền phòng và tìm việc làm. Kết quả thúc ra một cô bé suýt chuýt nữa gọi mình là ba?

Tâm tình của Hứa Văn Bân có chút phức tạp.

"Tiểu tử con đến một công việc cũng không có."

"Con có thể kiếm tiền là được rồi, muốn công việc gì? Bây giờ là thời đại công nghệ, ba.. Con chuyển tiền cho người. Tiền thuê phòng đã nhận đủ, để lại chìa khóa."

Hứa Thanh lười tranh luận. Không thể giải thích rõ ràng với lão ba UP chủ cũng là một công việc. Lão đầu tử vẫn sẽ phản bác rằng không có bảo hiểm. Không có bảo hiểm dưỡng lão.

"Tiền điện nước bao nhiêu?"

"230 tệ"

Không để ý tới sự rối rắm của lão ba nhà mình. Hứa Thanh gọn gàng dứt khoát chuyển khoản thành công. Cầm điện thoại cho Hứa Văn Bân nhìn "Được rồi, đưa chìa khóa cho con. Chưa bao giờ nghe nói tới việc người cho thuê nhà vẫn cầm chìa khóa để tùy tiện ra vào."

"Nhà của ta"

"Con đã thuê rồi"

"..."

Hứa Văn Bân trừng mắt nhìn anh ta. Đem chìa khóa dự bị đưa cho Hứa Thanh "Nhớ là là phải trả tiền đúng hạn, đừng có mỗi lần đều để ta đến đòi."

"Trong hợp đồng cũng không có viết là ngày nào, nhớ ra thì sẽ chuyển cho ba."

Hứa Thanh qua loa.

Phòng là của gia đình mình, anh ta lại phải thuê.

Không chỉ cần phải thuê mà còn phải thuê với giá đắt hơn.

Theo như lời của Hứa Văn Bân nói thì là "Con tìm được công việc thì có thể ở tùy thích. Nếu không tìm được công việc thì mỗi tháng sẽ phải trả tiền thuê phòng. Không những phải thuê mà còn phải đắt hơn những nhà khác."

Hứa Thanh hỏi dựa vào cái gì mà tăng giá, như vậy còn không bằng thuê của nhà khác. Hứa Văn Bân trả lời là "được a"

Hứa Thanh suy nghĩ thay đổi, cân nhắc đẽo gọt một lúc.

Lão đầu tử có thể cùng anh ta đánh cờ, thuê phòng của nhà có đắt hơn một chút. Nhưng sau này tiền thuê phòng cũng đều là của anh ta. Nếu như thuê của nhà người khác thì tiền đó sẽ là của người khác rồi.

"Mẹ con đâu? Lại đi khảo sát rồi?"

"Không, ở nhà đánh mạt chược." Hứa Văn Bân lấy điện thoại ra xem "Gọi bà ấy về ăn cơm, con.."

Nói được một nửa, ông ấy lại nhìn ra ngoài cửa. Cân nhắc một chút xem có nên nói chuyện này cho mẹ của Hứa Thanh hay không.

"Tạm thời không rảnh, đợi khi nào rảnh." Hứa Thanh liếc mắt là biết bố mình đang nghĩ gì "Đây chỉ là bạn của con, không phải bạn gái."

"Hừ, con thấy ba của con có giống một người ngốc không?"

Mặt Hứa Văn Bân đen lại, dừng một lúc, ra vẻ lơ đãng nói: "Chú ý an toàn."

"Chú ý an toàn cái quỷ gì a! Chỉ là bạn!"

Hứa Thanh bất đắc dĩ quay người mở cửa "Không có việc gì nữa đúng không? Không có việc gì nữa thì mau về nhà đi, con còn có việc"

"Không phải ta nói, các người là người trẻ tuổi, yêu quá sớm dễ dàng sảy ra chuyện. So với lần trước Chu.."

"Ba" Hứa Thanh ngắt lời.

".. Thôi bỏ đi, chuyện đã qua không nhắc lại nữa. Mau tìm việc làm rồi đi làm đi."

Hứa Văn Bân đứng nhìn ra bên ngoài, phòng khách không có một bóng người. Khương Hòa đã quay về phòng, liền cất bước đi ra ngoài.

Con trai cùng một cô bé 18 tuổi yêu đương. Vốn dĩ cũng không cần quản, nhưng trực tiếp đem về nhà ở cùng nhau. Như vậy có điểm quá phận rồi. Muốn quản nhưng lại rối rắm, con trai đã lớn rồi. Yêu đương cũng là điều bình thường.. Việc này phải quay về thương lượng với mẹ của Hứa Thanh.

"Đợi, đợi.. Ba, người quay vào đây đã."

Hứa Thanh lại kéo ba Hứa vào phòng, đóng cửa lại. Quay lại đầu giường lục lọi.

"Làm gì vậy" Hứa Văn Bân buồn bực.

"Cái này, ba nhìn xem."

Hứa Thanh lấy ra một đôi giày cỏ rách. Thần thần bí bí đem tới để trước mặt Hứa Văn Bân "Nhìn xem đồ cổ của thời Đường, có thể bán được bao nhiêu tiền?".

Lão đầu tử là làm khảo cổ, đã làm hơn nửa đời người. Đối với cái này có hiểu biết, hỏi ông ấy là rất đúng người.

"Con nói đồ cổ thời Đường nào?" Hứa Văn Bân nhìn đôi giày cỏ, lấy ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, hoài nghi mình nghe nhầm.

"Đường triều, hẳn là vào Thời Lý Long Cơ." Hứa Thanh lời thề son sắt. Nếu đôi giày này có thể bán được tiền thì sẽ giàu to. Cái gì mà chứng minh thư.. Cái gì cũng có thể đập ra. "

Thấy ánh mắt của lão ba biến đổi khác thường. Hứa Thanh có chút hưng phấn" Nhìn xem, có đáng tiền không? "

" Đi Nam Sơn Nhị Viện làm một bản giám định thần kinh đi."

Hứa Văn Bân ánh mắt phức tạp nhìn Hứa Thanh

Không biết bây giờ sinh đứa thứ hai liệu có còn kịp không!