Trầm mặc cũng không duy trì được lâu.

Ăn xong chuối tiêu, Hứa Thanh thuận tay đem vỏ chuối ném vào thùng rác, sau đó vỗ đùi.

"Ai ya!"

"Sao vậy?" Hứa Văn Bân nhíu mày.

"Quên mua chút hoa quả gì đó mang tới rồi, dù sao thì cũng là lần đầu tiên tới.."

"Không thiếu chút này của con."

"Lần sau sẽ bù vào, lần sau bù vào."

Hứa Văn Bân không đáp lời, xem xét Khương Hòa, trong lòng vẫn còn đang cân nhắc.

Nữ nhi yêu đương, làm cha mẹ đương nhiên phải lo lắng điểm này, hai người có hợp hay không a, đối phương sẽ như thế nào a, hai đứa sống với nhau có hạnh phúc hay không..

Nếu như sống cùng nhau rồi vẫn còn lo lắng có phát sinh chuyện lớn gì không.

Có hợp hay không là rất nhiều phương diện, tính cách, công việc, quan điểm về gia đình, các loại khác, tướng mạo thực sự chỉ là thứ hai, chỉ cần không phải, chỉ cần không giống như bức tranh phong, như vậy bình thường sẽ không để ý.

Dựa theo một màn lần trước khi tới đó, nếu như không có tật xấu thì cô bé này nhìn văn văn tĩnh tĩnh, cho ông ấn tượng đầu tiên cũng không tồi. Ít nhất cũng không phai là một tiểu thái muội chỉ biết phách phách bạch bạch gõ bàn phím.

Dù sao hai đứa đã ở cùng một chỗ, còn thực sự giống với cuộc sống một gia đình nhỏ.

Là cảm giác rất đột nhiên, Hứa Văn Bân một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có, bên này còn đang thúc giục Hứa Thanh tìm công việc vậy mà bên đó đã có cuộc sống gia đình rồi, trực giác cảm thấy không đúng lắm.

Trước tiên không nói tới vấn đề hợp lý hay không hợp lý, cho dù hai người biểu hiện ra là như vậy, chính chính kinh khinh yêu đương, sống cùng nhau, thằng nhóc đó cà lơ phất phơ có thể giữ được những ngày tháng đó không?

"Rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi, Thanh Tử, con qua đây dọn cơm." Chu Tố Chi gọi, từ trong bếp thò đầu ra nhìn ba người ngồi trong phòng khách.

"Được, con tới đây!"

Hứa Thanh khởi động thân, chỉ cho Khương Hòa chỗ để rửa tay, tự mình chạy vào trong bếp, rửa sạch tay dưới vòi nước, lấy bát xới cơm, đem bát cơm của Khương Hòa ép tới đầy ặc.

Sống ở đây lâu rồi, không có vận động lớn, khẩu vị của khương hòa cũng không nhiều như khi mới tới nữa, nhưng chỉ là nói tương đối mà thôi, nếu so sánh với anh thì vẫn ăn rất nhiều.

Khương Hòa rửa tay xong, từ nhà vệ sinh đi ra, dùng ánh mắt đánh giá ngôi nhà này, Hứa Văn Bân cũng đang đi rửa tay, Chu Tố Chi bưng ra một đĩa sườn chua ngọt rất to, Hứa Thanh từ trong bếp mang ra mấy cái bát để trên bàn cơm.

"Khương.. Khương Hòa phải không? Mau ngồi, đừng khách khí." Chu Tố Chi cởi xuống tạp dề, gọi Khương Hòa ngồi xuống.

"Vâng thưa dì."

"Tới đây, cầm lấy đũa." Hứa Thanh bưng hai bát cơm ra, đem đũa đưa cho Khương Hòa, lại quay đầu đi vào phòng bếp tiếp tục cầm hai cái bát còn lại.

Khương Hòa nhếch miệng, cô vốn dĩ cho rằng ăn cơm chỉ là đơn thuần ăn một bữa cơm mà thôi, kết quả so với tưởng tượng có chút không giống. Mùi thơm nhẹ của thức ăn, phòng khách ấm áp, tự do ngôn ngữ, còn có hai phụ mẫu của Hứa gia, bầu không khí nhiều người lên cùng với khi hai người ăn cơm cảm giác không giống nhau.

Cùng với các huynh đệ trong hàng rào lúc ăn cơm hào phóng hô hoán hò hét loạn thành một đoàn cũng không giống nhau.

"Phát lăng cái gì vậy?"

Hứa Thanh ngồi xuống, đem tay lắc lắc trước mặt cô.

"Mọi người bình thường ăn cơm đều là như vậy sao?"

"Bằng không thì như thế nào?" Hứa Thanh kì quái.

"Cảm giác rất tốt."

Khương Hòa nghĩ nghĩ, lại có một chút ảm đạm, những thứ này không thuộc về cô, cô chỉ là một người ngoại lai mà thôi.

"Đương nhiên là rất tốt rồi, mau ăn đi, mẹ anh làm món sườn cực kỳ thơm đó, ai ya, nếu nấu cách thủy thì càng ngon, hôm nay là xào chua ngọt.. Nhưng cũng rất ngon."

Hứa Thanh biết cô đang nghĩ gì, nhưng trong lòng có chút vi diệu, đem theo một nữ hiệp du hành thời không về nhà ngồi, cùng cha mẹ ăn cơm, lão cha lão mẹ ngồi ở đối diện một chút cũng không biết chuyện, thực sự là..

"Con lại cười ngây ngô cái gì?" Hứa Văn Bân thấy Hứa Thanh đối với mình cười cười thì cảm thấy có chút cổ quái, luôn có một loại cảm giác là tiểu tử này không có suy nghĩ chuyện tốt gì.

"Con không có gì vui, ăn cơm, ăn cơm."

Hứa Thanh động đũa, sợ Khương Hòa câu nệ nên giúp cô ấy gắp hai miếng sườn vào bát "ba, cười là cười, vui là vui, ngốc là ngốc, đừng có thấy con cười lại nói là cười ngây ngô, chẳng lẽ con không thể vui vẻ hay sao?"

"..."

Hứa Văn Bân không mở miệng, nhìn hai người cúi đầu rỉ tai thầm thì, sau đó tên gia hỏa này lại gắp thức ăn cho bạn gái, trong lòng lại có một cảm giác nói không nên lời.

Không chân thực.

Tên tiểu tử này khi nào thì người lớn như vậy rồi?

"Ăn nhiều một chút, cứ coi như nhà của mình nhé." Chu Tố Chi thấy Hứa Văn Bân có chút hoảng hốt, lắc lắc đầu nói, nhắc Khương Hòa ăn nhiều một chút.

Lão đầu đây là có tật xấu, ngày ngày coi Hứa Thanh như một đứa trẻ, người ta cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, kết giao với bạn gái còn trách trách hô hô, bộ dáng giống như là thấy quỷ vậy.

Bốn người với các loại tâm tình khác nhau, một bữa cơm vô phong vô ba, Khương Hòa nhưng thực ra lại không khách sáo, ăn xong hai bát cơm lớn, trong bát sạch sẽ, ngay cả nửa hạt cơm cũng không thừa lại, ánh mắt nhìn Hứa Văn Bân và Chu Tố Chi cũng rất thẳng, một người chống đỡ hai người bọn họ.

"Mẹ, nhìn xem người nấu ăn ngon bao nhiêu a."

Hứa Thanh thu dọn bát đũa, tự giác đi rửa bát, đem bạn gái về, dù sao nếu không phải Khương Hòa rửa thì cũng là anh rửa, để cho cha mẹ rửa thì không thích hợp.

Chu Tố Chi vui vẻ, cảm thấy tay nghề của chính mình rất tốt, vui vẻ cười ha ha, cầm ấm rót trà. Đợi tới khi Hứa Thanh rửa bát xong đi ra, Hứa Văn Bân ngoắc tay gọi anh tới phòng sách, vở kịch bắt đầu.

"Khương Hòa a, tới đây uống nước." Chu Tố Chi đẩy chén trà qua, cùng nhau ngồi trên sô pha, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của Khương Hòa tán thưởng.

Cô nương này thực sự rất thanh tú, không cần phải hóa trang rối loạn.

"Cảm ơn dì."

"Thanh Tử, con người này a, kết giao bạn gái cũng không đánh tiếng, nếu không phải là ai kia qua đó.. Các cháu đều sống cùng nhau rồi phải không?"

"Hả? Vâng." Khương Hòa nghĩ nghĩ sau đó gật đầu, sống cùng nhau.. Hình như là không sai đi.

"Tiểu tử này.. Cất giấu thực kỹ, thật là, các con quen nhau từ khi nào vậy?"

"Từ rất sớm ạ."

"Ồ, rất sớm a." Chu Tố Chi gật đầu "nhà cháu ở đâu? Không phải ở Giang Thành đúng không?"

"Vâng."

Khương Hòa gật đầu, dừng một lá, nhớ tới lời Hứa Thanh lại bổ xung nói: "Đúng vậy cháu là người nơi khác, không phải là người Giang Thành."

"Vậy là ở đâu?"

"Trong khe suối."

"..."

* * *

Trong phòng sách.

"Con đây là muốn làm thế nào?" Hứa Văn Bân hướng Hứa Thanh hỏi.

"Cái gì thế nào?"

"Con nói xem?"

"Thì yêu thôi, còn có thể thế nào? Con kết giao với bạn gái không phải là rất bình thường sao?" Hứa Thanh nói.

"Kết giao bạn gái là bình thường, hai đứa ở cùng một chỗ, như vậy thì tính là chuyện gì?"

"Đừng nói lung tung, cô ấy ở nhờ, chỉ là cùng nhau ăn cơm mà thôi."

"Có phải con cho rằng cha con là đồ ngốc hay không?"

"..."

Hứa Thanh không nói chuyện, thực ra vấn đề này không dễ giải thích, hai người sống cùng dưới một mái hiên, cùng nhau ăn, cùng nhau chơi, còn là trên danh nghĩa bạn trai bạn gái, có thể giữ gìn trong sạch thì chính là có quỷ rồi.

Hứa Văn Bân nhìn bộ dáng của Hứa Thanh, cảm giác có chút buồn bực, nắm cổ áo xoay cổ một chút, ho nhẹ hai tiếng, áp chế rung động trong lòng, từ từ nói: "Không phải ta không hiểu người trẻ tuổi các con, có một số chuyện các con phải tự mình chú ý, nhưng hai đứa bây giờ.. Cái gì nên hiểu thì con cũng đều hiểu, con có bao giờ nghĩ tới vạn nhất xảy ra chuyện thì sẽ như thế nào chưa? Có bao giờ nghĩ tới chuyện sau này?"

"Chuyện này cha không cần lo lắng, đem tiền thuê phòng đó miễn cho con là được, những thứ khác sau này sẽ nói tiếp."

Hứa Thanh chuyển khẩu nhắc tới chính sự, còn nói thêm chút nữa chắc sẽ tặng cho anh thêm một bộ rồi.

Đặc biệt bây giờ chỉ là giả, có thể sảy ra cái rắm gì.

"Chuyện tiền phòng trước tiên chưa nhắc tới, con.."

"Phải nhắc, phải nhắc."

"Trước tiên không nhắc! Ta phải nói chuyện này với con.."

"Ba," Hứa Thanh nghiêm túc mở miệng "con biết so với ba còn nhiều hơn đó."

"..."

"..."

Má nó!

Hứa Văn Bân suýt chút nữa thì hô ra khỏi miệng, nghẹn nửa ngày mới vung bàn tay to lên "Cút!"

"Được thôi."

Hứa Thanh vui vẻ bước ra cửa, trên sô pha phòng khách Khương Hòa đang cầm chén, cái miệng nhỏ đang uống trà, Chu Tố Chi quay đầu nhìn qua.

"Không còn sớm nữa, mẹ, chúng con quay về đây."

"Ồ, trên đường chú ý an toàn."

Đợi hai người mặc áo khoác, đội mũ xong bước ra cửa, Chu Tố Chi tiễn một đoạn, quay lại thấy Hứa Văn Bân sắc mặt đen xì bước ra từ phòng sách.

"Cô bé đó thế nào?" Hứa Văn Bân hỏi.

"Rất tốt." Chu Tố Chi trả lời.

"Cô bé đó làm công việc gì?"

"À.. Không biết."

"Bà không hỏi?" Hứa Văn Bân vô cùng kinh ngạc.

"Hỏi rồi a."

Chu Tố Chi nháy mắt mấy cái "con bé nói nó làm việc của chính mình."

"Làm việc của chính mình?"

"Chính là tự mình làm một số việc công việc."

"..."

"..."

Hứa Văn Bân khoát tay bỏ qua chủ đề này "con bé là người ở đâu?"

"Bên trong khe núi Chiết Thành đi ra."

"Cái gì khe núi?"

"Chiết Thành bên kia."

"..."

"..."

Hứa Văn Bân khẩu khí buồn bực từ trong cổ họng "sau đó thì sao?"

Chu Tố Chi không nói chuyện, trong lòng ông càng buồn phiền. Đi tới trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hai bóng người đi cùng một chỗ dưới hai hàng đèn đường, chậm rì rì bước ra khỏi tiểu khu.

"Cái gì cũng không hỏi ra được, ăn một bữa cơm, đem tiền thuê nhà lừa dối, sau đó chúng liền chạy?"

Ông vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn Chu Tố Chi, có một loại cảm giác bị mắc lừa.

Ồ đúng, ngay cả hoa quả đều không có nhắc tới.

Như vậy so với gia hỏa đó một mình tới thì có khác gì nhau không?