Chương 122

Cửu Hạo Nhiên ngồi trên vị trí gia chủ nghe những lời chúc mừng không ngừng truyền tới, nhìn quà cáp chất cao như núi, liền cảm thấy nở mày nở mặt, Cửu Phong cũng được các gia tộc khác vây quanh, không ngừng mời rượu.

Vốn dĩ Cửu Phong uống rượu rất tốt, thế mà lại uống đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng mà Cửu Phong rất vui, lớn tiếng la hét không say không về.

Có con trai như thế, còn cầu mong gì nữa.

Nào nào, lại uống thêm ba ly.

Người nhà họ Cửu đến rất đông đủ, duy nhất chỉ có nhân vật chính là Cửu Thiên lại không có ở đây, trừ lúc bữa tiệc bắt đầu thì có xuất hiện một chút, vừa mới đảo mắt là đã không thấy Cửu Thiên đâu nữa.

Nhưng mà mọi người cũng không thèm để ý, chỉ cho rằng Cửu Thiên không thích tiệc tùng.

Dù sao mười mấy năm qua Cửu Thiên rất ít khi tham gia tiệc, không có mặt ở đây mới là bình thường, ở lại thì mới là chuyện kỳ lạ.

Trong Tây Sơn, nước chảy róc rách.

Cửu Thiên mang theo một đống rượu ngon và một đống thức ăn ngon, nâng ly chúc mừng với sư phụ Ngô Tân.

Ngô Tân uống say, ánh mắt lờ đờ, Tiểu Hắc ở bên cạnh đã nằm bẹp ra đất mà ngủ, tiếng ngáy vang vọng.

Chỉ là nó đã ngủ thiếp đi rồi mà vẫn không chịu buông vò rượu ra, Cửu Thiên mỉm cười nhìn bộ dạng của Tiểu Hắc: “Nó đúng là quỷ rượu mà.”

Ngô Tân cũng cười, sau đó nói: “Cửu Thiên, qua năm con đã phải đến học viện võ đạo rồi, con có nhớ rõ sư phụ đã dặn dò con gì không?”

Cửu Thiên gật đầu: “Con nhớ chứ, học viện võ đạo, nhất nguyên phân viện, nhất nguyên đạo quyết.”

Ngô Tân nói: “Không sai, tuyệt đối đừng quên, đối với con mà nói nó rất quan trọng, phải nghĩ hết tất cả các biện pháp để tiến vào nhất nguyên phân viện, nếu như không thành công, vậy thì vào học viện võ đạo chẳng có ý nghĩa gì với con.”

Cửu Thiên mang theo nghi hoặc: “Học viện võ đạo không phải là thánh địa luyện võ à, sao lại không có ý nghĩa gì.”

Ngô Tân nói: “Chỉ là một học viện mà thôi, ý nghĩa có thể lớn cỡ nào. Con có biết canh khí mà con đã luyện được mạnh hơn võ giả luyện khí sĩ khác ở điểm nào không?”

Cửu Thiên nói: “Con có thể sử dụng hai loại công pháp, tiến có thể công, lùi có thể thủ, canh khí trong người mạnh hơn nhiều so với canh kình nguyên khí.

Ngô Tân lắc đầu: “Đây chỉ là một bộ phận bên ngoài mà thôi, ta nói cho con biết, lợi ích lớn nhất của khí võ song tu là con có thể dùng tất cả các loại đan dược.”

Cửu Thiên khó hiểu nhìn Ngô Tân, hắn không biết tại sao thứ này lại được gọi là điểm mạnh.

Ngô Tân chậm rãi giải thích cho hắn: “Luyện khí sĩ bình thường nếu như muốn luyện ra đan dược làm tăng thực lực của mình là vô cùng khó khăn, bởi vì đan dược có thể làm tăng nguyên khí của luyện khí sĩ, là cực phẩm từ dược liệu, đến phương thuốc đều vô cùng quý giá, một nhất phẩm luyện khí sĩ mấy năm liền vẫn không thể thu thập nổi dược liệu để luyện ra một viên ngũ hành đan. Nhưng đan dược của luyện khí sĩ làm cho võ giả thì đơn giản hơn nhiều, bởi vì ban đầu sự phát minh của những đan dược chính là vì để có tác dụng với võ giả, không cần phải bỏ ra quá nhiều tâm tư.”

Cửu Thiên hiểu được một chút, ánh mắt như phát sáng, Ngô Tân nói tiếp: “Cho nên, những phương thuốc này rất phổ biến ở luyện khí sĩ, gần như là không hề có bí mật gì. Một phương thuốc có thể để địa canh võ giả nâng cao thực lực, cũng có thể dùng tiền mua được, những thứ này đối với luyện khí sĩ mà nói chỉ cần có mối quan hệ tốt với võ giả, thậm chí là dùng thủ đoạn bóc lột võ giả, nhưng đối với con mà nói chính là nền tảng để làm tăng thực lực, luyện khí sĩ không thể sử dụng, con lại có thể sử dụng. Võ giả bình thường muốn có được một viên đan dược như thế thì phải bỏ ra một cái giá gấp trăm, thậm chí là gấp nghìn lần, còn con chỉ cần tìm đủ dược liệu rồi tự mình luyện là được.”