CHƯƠNG 142

Áo choàng đen trùm người, Mặt nạ sắt lạnh lẽo.

Lập tức, nụ cười trên mặt Mục Hải tắt ngủm. Mục Long ở đằng sau ông ta lập thay thay đổi sắc mặt, trong lòng thầm kinh hãi, vậy mà là hắn!

Triệu Thường từ từ mở mắt ra, hắn ta cảm nhận được khí tức của luyện khí sĩ, hơn nữa không yếu hơn hắn ta, nhà họ Cửu vậy mà thật sự có một luyện khí sĩ từ nhị phẩm trở lên.

Quay đầu lại, Triệu Thường nhìn chằm chằm chiếc Mặt nạ sắt đó, hận không thể nhìn xuyên qua Mặt nạ sắt nhìn rõ diện mạo bên trong.

Nhìn thấy bóng dáng này, Cửu Phong lập tức bình tĩnh lại, vẻ mặt rất vui mừng, rảo bước đi tới.

“Tiên sinh mặt nạ sắt, thật sự xin lỗi.”

Cửu Thiên ẩn nấp ở dưới chiếc Mặt nạ sắt cố ý biến âm thanh trở nên khàn khàn, nói: “Không sao. Vừa hay, tôi cũng có chút ngứa nghề. Tới chơi vài chiêu với hắn.”

Quanh người bao trùm gió nhẹ, Cửu Thiên bước một bước bằng mấy bước, đi tới trước mặt Triệu Thường. Hắn không muốn nói nhiều nguyên nhân với Cửu Phong, là sợ Cửu Phong nghe ra âm thanh của hắn. Nói nhiều nhất định sẽ lộ, vẫn là ít nói thì tốt hơn.

Cửu Thiên đứng ở trước cửa nhà họ Cửu, nhìn thẳng vào Triệu Thường.

Ánh mắt của Triệu Thường đánh giá trên dưới trên người Cửu Thiên, khẽ cười nói: “Các hạ chính là luyện khí sĩ của nhà họ Cửu nhỉ. Có thể báo tên không?”

Cửu Thiên khàn khàn nói: “Mặt nạ sắt. Có thể nhảy qua bước nói mấy lời nhảm nhí không? Anh không phải là tới thi đấu luyện đan hay sao? Nói đấu pháp đi, văn đấu hay võ đấu.”

Cửu Thiên đi theo Ngô Tân tu hành một năm, vẫn là biết không ít quy tắc của luyện khí sĩ.

Cái gọi là văn đấu, chính là hai bên tự luyện đan, dùng đan dược quyết định thắng thua.

Mà võ đấu thì là đấu đan đấu pháp, vừa luyện đan vừa có thể công kích đối thủ, có lúc thậm chí không cần vội luyện ra đan dược, trực tiếp đánh bại đối thủ, sau đó từ từ luyện đan là được.

Hai loại thi đấu luyện đan này, thích hợp cho luyện khí sĩ của cả đại lục giải quyết tranh chấp. Dù sao luyện khí sĩ rất hiếm, so với võ giả đã tính là trong vạn người mới có một.

Vì vậy luyện khí sĩ rất biết đoàn kết, trừ khi sinh tử thù địch, nếu không bình thường sẽ không hạ sát thủ với người cùng ngành.

Cái gọi là làm người giữ lại một đường, về sau dễ gặp lại, là quy tắc của tất cả luyện khí sĩ.

“Văn đấu đi, luyện khí sĩ mặt nạ sắt, chúng ta mỗi người tự chọn một loại đan dược mà mình giỏi, tới so đấu thì như nào?”

Triệu Thường rất nhàn nhã mà nói. Cho dù biết thực lực của đối phương không yếu hơn hắn ta, Triệu Thường cũng nắm chắc sẽ thắng.

“Ổ? Đây là một cách tỉ thí ổn thỏa, có điều nếu là thi đấu luyện đan thì phải có đan chú.”

Cửu Thiên từ từ nói.

Đan chú, ý nghĩa như tên, chính là tiền cá cược khi thi đấu luyện đan, bình thường dùng đan phương, dược liệu, hoặc đan dược để cược.

Thi đấu luyện đan giữa luyện khí sĩ, ít khi cược tiền bạc. Thậm chí, rất nhiều luyện khí sĩ khinh thường người lấy tiền bạc làm đan chú.

Triệu Thường đương nhiên là biết quy tắc, cười nói: “Đan chú đương nhiên là có. 1 viên Ngũ Hành Đan, có đủ không?”

Nói rồi, Triệu Thường từ trong ngực lấy ra một cái lọ nhỏ.