CHƯƠNG 157

Đáng tiếc, Tiểu Hắc kiên trì hơn tưởng tượng của ông ta, bị đánh bay ra đất, nó lập tức bò dậy, sau đó chạy tới trước người của Cửu Thiên, nhe răng trợn mắt với chưởng quầy béo.

Huyễn Tầm hét lên: “Ông làm cái gì. Đã nói rồi, không cần ông ra tay.”

Chưởng quầy béo quay đầu nói với Huyễn Tầm: “Tiểu thư Huyễn Tầm, tôi không thể nhìn cô bị thương. Cậu ta để tôi đối phó.”

Lúc này, Cửu Thiên từ từ đứng dậy, căn bản không nhìn vết thương ở trước ngực, quát khẽ một tiếng, trực tiếp ném trọng kiếm đi.

Chưởng quầy béo vừa quay đầu thì nhìn thấy một thanh trọng kiếm bay về phía mình. Ông ta khinh thường giơ tay bắt lấy, khoảnh khắc tay của ông ta chạm vào thân kiếm, sắc mặt của chưởng quầy béo thay đổi.

Một cỗ lực lượng đến từ đá khóa lực và lực lượng của chính trọng kiếm làm cho chưởng quầy béo khựng lại.

Chỉ khoảnh khắc khựng lại như vậy, Cửu Thiên xông tới.

Một trọng kích mang theo hỏa diễm hừng hực, đập trúng mặt của chưởng quầy béo. Cho dù là có canh kình hộ thể, chưởng quầy béo vẫn bị lực bạo phát mạnh mẽ của Cửu Thiên quật ngã, gò má biến hình.

“Wow, anh nhìn thấy không, võ giả Ngoại Canh Cảnh bị một võ giả Nội Canh Cảnh quật ngã rồi.”

“Lực lượng đáng sợ quá, tên nhóc này là ai!”

Ở bên trên, quần chúng vây công hô lên. Loại chiến đấu vượt cấp như vậy không thường thấy.

Cửu Minh lúc này cũng lao tới, quát to một tiếng: “Tên béo chết tiệt, ông còn muốn cướp hoang thú của người ta, đi chết đi.”

Một cước, Cửu Minh nhân lúc cháy nhà hôi của đạp vào mặt của chưởng quầy béo.

Nhưng lực lượng của hắn ta thật sự không đủ, ngay cả canh kình đánh ra cũng bị canh kình hộ thân của chưởng quầy béo đánh bật ra.

Có điều không quan trọng, hắn ta vẫn để lại một dấu chân rõ ràng ở trên mặt chưởng quầy béo, khiến mọi người bên trên cười ha hả.

Chưởng quầy béo có chút thẹn quá hóa giận, ông ta có thể để người khác gọi ông ta là tên béo, nhưng tuyệt đối không cho phép có ai gọi ông ta là tên béo chết tiệt. Điều này giống như khi bạn mắng một người thêm chữ thối tha vào trước từ lưu manh.

Chưởng quầy béo đứng dậy nói: “Oắt con, cậu bây giờ cho dù cho tôi hoang thú của cậu. Tỗi cũng sẽ không tha cho hai người. Chịu chết đi!”

Canh kình toàn thân hình thành gió lưu động, chưởng quầy béo quát một tiếng.

“Thiên Phong Phá Lãng Quyền!”

Canh kình màu trắng phóng thích ra tăng gấp 10 lần trên tay của chưởng quầy béo, đánh một chưởng về phía Cửu Thiên!

Bàn tay to lớn mang theo phong áp nặng nề, khiến động tác của Cửu Thiên trở nên vô cùng khó khăn.

Trong canh kình đáng sợ, Cửu Thiên cũng dốc hết sức lực đánh một quyền.

Ầm một tiếng, Cửu Thiên bị đánh ngã ra đất.

Canh kình của hắn ở dưới chênh lệch lực lượng tuyệt đối rõ ràng rất vô lực.

Mặt đất bị lõm xuống rất sâu, khóe miệng của Cửu Thiên rỉ máu, Tiểu Hắc ở bên cạnh cũng phát ra tiếng rít gầm.