Chương 220

Cửu Thiên khẽ cười, nói: “Chuyện này con không quyết định được, để Tiểu Hắc tự quyết định đi. Con thấy rất có thể nó cũng rất thích nơi này.”

Quay đầu lại, mọi người nhìn Tiểu Hắc đang ôm bát đi tới trước nhà gỗ của Cửu Thiên và nằm xuống, khẽ cười.

Đạo Quang sư tôn nói: “Sớm biết có một đầu bếp linh thú tới Nhất Nguyên Viện thì ta đã sớm trở về rồi. Ừ, nể tình Tiểu Hắc. Cửu Thiên, ngươi nói ngươi muốn tu luyện Nhất Nguyên Đạo Quyết, vốn dĩ ta còn định thiết lập mấy lớp thử thách.”

Cửu Thiên nghe thấy vậy, sắc mặt hơi chấn động, đám người Hàn Liên cũng dừng lại.

Ngừng một lúc, Đạo Quang sư tôn tiếp tục nói: “Nhưng hiện tại, ta chỉ cho ngươi một thử thách thôi. Bắt đầu từ tối hôm nay, ngươi sẽ đi theo đại sư huynh Vô Song của ngươi tu hành Nhất Nguyện Đạo Quyết cấp một. Nếu ngươi có thể nhập môn trong vòng một tháng, ta và Nhất Thanh sẽ truyền hết Nhất Nguyên Đạo Quyết cho ngươi. Hàn Liên, Sở Trực, Sở Chính, các ngươi cũng vậy.”

Đôi mắt của Hàn Liên, Sở Trực, Sở Chính lập tức sáng lên.

Cửu Thiên hỏi: “Nhưng như thế nào thì mới được coi là nhập môn?”

Đạo Quang sư tôn cười nói với vẻ uyên thâm khó lường: “Chỉ cần ngươi có thể sử dụng được, coi như đã nhập môn.”

Cửu Thiên cau mày khó hiểu.

Ba người Sở Trực, Sở Chính, Hàn Liên cũng bắt đầu suy nghĩ về ý tứ của câu nói này.

Chỉ có đại sư huynh cười haha bên cạnh, dáng vẻ kiểu ta hiểu rồi.

Vào ban đêm, đèn đuốc sáng rực.

Nhất Thanh sư tôn và Đạo Quang sư tôn sớm đã về phòng nghỉ ngơi. Hóa ra Cửu Thiên luôn không biết căn nhà gỗ đóng kín bên cạnh Nhất Thanh sư tôn là để làm gì, hiện tại mới hiểu ra, đó chính là nhà của Đạo Quang sư tôn, chỉ là theo những gì Hàn Liên sư huynh nói, trong căn nhà đầy bụi và côn trùng, chúc cho Đạo Quang sư tôn đêm nay có thể ngủ ngon.

Trong phòng của Cửu Thiên, tất cả các vị sư huynh đều tập trung đông đủ.

Vốn dĩ đã bàn xong là đến phòng của đại sư huynh. Nhưng đợi sau khi đại sư huynh bước vào, mọi người mới phát hiện hoàn toàn không có chỗ để ngồi. Không còn cách nào khác, chỉ đành phải đến ngôi nhà gỗ lớn hơn một chút của Cửu Thiên.

Sắp ghế xong và mọi người ngồi xuống.

Đại sư huynh đặt mông ngồi trên giường, riêng mông choán hết nửa cái giường.

Nhìn ánh mắt khát cầu tri thức của tất cả sư đệ, đại sư huynh nói: “Các đệ có gì thắc mắc thì hỏi nhanh nhé. Ta có đặc điểm là nửa đêm canh ba sẽ rất buồn ngủ, một lúc sau sẽ lăn ra ngủ. Cho nên, nếu không muốn lát nữa khiêng ta trở về phòng thì hỏi mau.”

Hàn Liên lập tức hỏi: “Đại sư huynh, huynh thật sự đã luyện được Nhất Nguyên Đạo Quyết sao? Khi luyện thành, sư phụ có cho sử dụng không. Đây là võ kỹ Địa cấp đấy, hẳn không vấn đề gì phải không?”

Đại sư huynh sờ sờ bụng nói: “Nói thật là ta chỉ luyện được hai cấp thôi. Đạo Quang sư tôn nói tính ta yếu đuối, e là đời này cũng khó tu luyện được Nhất Nguyên Đạo Quyết cấp thứ ba, cho nên cũng không coi là đã luyện xong Nhất Nguyên Đạo Quyết, ước chừng thì cũng không lên được nổi cấp nhỏ, thứ hai là Nhất Nguyên Đạo Quyết không có cấp bậc, mấy người có duyên có được công pháp mà học thì còn hiệu quả hơn so với luyện công pháp Thiên Cấp, còn người đã không có duyên, dù cố chấp luyện thì cũng chẳng luyện ra được cái gì ra hồn. Cùng một tâm quyết, khác người luyện thì cũng hoàn toàn khác biệt.”

Cửu Thiên cảm thán: “Thần bí kỳ diệu như vậy à?”

Đại sư huynh khẽ gật đầu.