Chương 507

Không cần nghỉ ngờ gì cả, chủ nhân đời trước của trọng kiếm Vô Phong, ít nhất là cường giả Võ Tôn.

Lần này đúng là nhặt được bảo bối rồi!

Nếu hắn nói chuyện trên trọng kiếm Vô Phong có chứa đạo vực ra ngoài, sợ rằng võ giả khắp thiên hạ sẽ tấn công hắn.

Kiếm ẩn chứa đạo vực, ai mà không muốn!

Cửu Long Huyền Cung Tháp vẫn đang lên tiếng: “Vô Phong, ngươi cũng quá nhếch nhác rồi. Thế mà không biết nói chuyện, ha ha, ngươi tới sau, sau này phải gọi ta là Cửu ca có biết không hả.”

Khí tức của trọng kiếm Vô Phong trầm xuống, rõ ràng lười để ý Cửu Long Huyền Cung Tháp.

Cửu Thiên nói ở trong lòng: “Lão Cửu, Vô Phong rất mạnh sao?”

Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Chủ nhân vĩ đại, đó là đương nhiên. Nó và ta là thần binh cùng cấp bậc. Tuy không phải là cùng loại. Ta là pháp khí, nó là binh khí. Nhưng từ độ mạnh của lực lượng mà nói, đều ngang nhau. Bây giờ nó bị tổn hại nghiêm trọng. Sau này chủ nhân có dư tài nguyên thì chia cho nó một chút. Ta cũng phải tiếp tục ngủ say rồi.

Nói chuyện cũng sẽ tốn lực lượng. Chủ nhân vĩ đại, có chuyện gì thì nhớ gọi ta. Có chỗ tốt cũng nhớ gọi ta.

Nói xong, Cửu Long Huyền Cung Tháp tự lẩm bẩm mấy câu, sau đó bèn trở nên yên ắng.

Trọng kiếm Vô Phong trong tay, ánh sáng ẩn đi.

Cửu Thiên lại để kiếm về đằng sau.

Thân Đồ sư tôn luôn ở bên cạnh nhìn, biết Cửu Thiên nhét kiếm về đằng sau mới nói: “Cửu Thiên, kiếm của cậu hình như có chút không tâm thường.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Cửu Thiên nói: “Kiếm của ta khả năng vừa rồi bị khí tức của ta dẫn động, cho nên tự mình bảo vệ chủ nhân, vấn đề không lớn.”

Thân Đồ sư tôn cười nói: “Tự mình bảo vệ chủ nhân, ngược lại là một thanh bảo kiếm. Đoán chắc cũng tới hàng ngũ linh binh. Cửu Thiên, binh khí tốt như này rất hiếm, cậu đừng để quá nhiều người biết.

Tiền tài không lộ ra ngoài mới là thật.”

Cửu Thiên gật đầu nói: “Cảm ơn Thân Đồ sư tôn chỉ điểm. Chúng ta tiếp tục chơi cờ thôi.”

Thân Đồ sư tôn cười nói: “Còn tiếp tục chơi sao?

Vốn ta là muốn tiếp cờ, để cậu trải nghiệm một chút lực lượng chỉ đạo chân chính là như nào mà thôi.

Cậu vừa rồi cũng cảm nhận được rồi, nhìn dáng vẻ của cậu, đoán chắc cũng có thu hoạch, ta thấy cũng sêm sêm rồi. Quân cờ sợ rằng cậu vẫn không cầm lên được, hôm nay tới đây…”

Thân Đồ sư tôn còn chưa nói hết câu thì nhìn thấy Cửu Thiên nhẹ nhàng cầm một quân cờ lên.

Thân Đồ sư tôn há to miệng nói: “Chuyện này sao có thể chứ. Cậu lẽ nào đã lĩnh ngộ được đạo bên trong rồi?”

Cửu Thiên khẽ mỉm cười, lĩnh ngộ thì chưa. Chỉ là trên người hắn có khí tức của trọng kiếm Vô Phong, đạo trong những quân cờ này căn bản không dám ngăn cản nó nữa mà thôi.

Chỉ dựa vào chút lực lượng của đá phong lực đó, Cửu Thiên sớm đã quên rồi.

Một quân hạ xuống, Cửu Thiên cười nói: “Thân Đồ sư tôn, tới ngài rồi.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Thân Đồ sư tôn mắng mỏ đi ra khỏi viện.

Trong tay cầm quần của mình, Thân Đồ sư tôn ở trong ánh mắt khác lạ của các học viên của Hoành Sơn viện, đi về phía viện của mình.

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy ai thua lưng quần à? Thật là, cút hết đi tu hành cho ta.”