Chương 509

Ánh sáng mang theo sự âm lãnh, nhìn chằm chằm bóng người chạy nhanh của Cửu Thiên.

Vóc dáng yểu điệu, môi đỏ mọng tay cầm một viên ngọc, chính là Tĩnh Như của Phiêu Miểu viện.

Cửu Thiên vẫn chìm đắm trong khoái cảm khi hấp thụ lực lượng thiên địa, lại không biết mình đã bị Tĩnh Như để ý.

“Cửu Thiên, hôm nay chính là ngày chết của anh.”

Tĩnh Như thầm nghiến răng, tay siết chặt viên ngọc, hận không thể móng tay ghim hết vào trong viên ngọc.

“Ra đây đi, Vũ Hoàng.”

Tĩnh Như bỗng truyền tất cả canh kình của mình vào trong viên ngọc, canh kình mạnh mẽ vậy mà cũng tới cảnh giới Ngoại Canh cấp ba.

Tốc độ tu luyện đáng sợ như này, ngược lại so với Cửu Thiên cũng không hề kém cạnh. Chỉ là trong canh kình của cô ta, thấp thoáng có một luồng khí tức tối tăm.

Trong viên ngọc vốn trong suốt, lúc này sáng lên một khoảng ánh sáng màu xám xịt.

Sau đó, một tia u hồn chui ra từ trong viên ngọc như khói.

“Tĩnh Như, cô có biết, gọi ta ra thì cô phải trả cái giá rất lớn không. Nói đi, lần này gọi ta vì chuyện gì?

Trong đôi mắt của Tĩnh Như mang theo một tia xám xịt, lạnh lùng nói: “Ta muốn ngươi giúp ta giết một người, chính là anh ta.”

Tĩnh Như chỉ vào Cửu Thiên ở đằng xa.

U hồn kèm theo tiếng cười chói tai, nói: “Giết người sao? Đơn giản vậy à? Cô có biết lần này cô gọi ta ra, sẽ phải tiêu hao tinh huyết một năm của cô, còn đoạt đi dung mạo một năm của cô không.”

Gương mặt của Tĩnh Như có hơi vặn vẹo, một năm tinh huyết không tính là gì, cái này có thể thông qua dược liệu, đan dược bổ sung trở lại.

Nhưng một năm dung mạo lại khiến Tĩnh Như có hơi xót. Một nữ nhân, cho dù là võ giả, lại có thể có bao nhiêu dung mạo trẻ trung như hoa. U hồn tên là Vũ Hoàng này cũng không biết rốt cuộc khi còn sống là thứ gì. Vậy mà có khả năng lấy đi dung mạo.

của con người.

Nhưng lúc này, Tĩnh Như cũng không quan tâm nhiều như vậy, đừng nói dung mạo một năm, dù là dung mạo mười năm, cô ta cũng chấp nhận.

“Cứ việc lấy đi, ta muốn anh ta chết.”

Tĩnh Như gần như rít lên thành tiếng. Sau đó một tia lực lượng trong suốt rời khỏi mặt của Tĩnh Như, truyền vào trong u hồn.

Dần dần có thể nhìn thấy gương mặt mơ hồ của u hồn vậy mà ngưng thực hơn vài phần.

Tĩnh Như lại lập tức già đi một tuổi, cơ thể cũng vậy, dung mạo cũng vậy, đều đẩy đà vài phần.

Đây chính là sự thật tại sao Tĩnh Như trông không thanh thuần nữa, dung mạo già đi, gương mặt trở nên già dặn hơn.

Chỉ có bản thân Tĩnh Như biết, cô ta vì thực lực hiện nay đã bỏ ra bao nhiêu.

Cũng chỉ có bản thân cô ta biết, hận ý của cô ta đối với Cửu Thiên có bao nhiêu.

U hồn hấp thụ lực lượng của Tĩnh Như, lập tức huyễn hóa ra mấy đạo hư ảnh.

Phản chiếu ánh năng, hư ảnh phản chiếu ngược ánh sáng bảy màu, giống như sương khói vặn vẹo thành hình.

Cuối cùng vậy mà biến ra bốn người.

Bốn người giống hệt nhau, ánh mắt trống rỗng, hai mắt đỏ ngầu.