Chương 536

Cửu Thiên tiến lên vài bước rồi chắp tay nói: “Nhất Nguyên viện Cửu Thiên bái kiến Hoắc Sơn sư tôn cùng các vị đạo sư.”

Các vị đạo sư đều khẽ gật đầu, trên mặt đều lộ ra ý cười khi nhìn về phía Cửu Thiên.

Thực ra phần lớn đạo sư của học viện võ đạo đều xuất thân từ đệ tử. Thấy học viện có một đệ tử xuất sắc như Cửu Thiên, hầu hết các đạo sư đều rất vui mừng.

Dù gì chuyện này cũng đại diện cho sự hưng thịnh của học viện. Khi học viện hưng thịnh thì bọn họ sẽ thu được càng nhiều tài nguyên hơn, cuộc sống cũng tốt hơn.

Hoäc Sơn sư tôn tươi cười vuốt râu và nói: “Cửu ‘Thiên, ngươi to gan thật. Khi nghe nói ngươi đã một mình thách thức Không Động viện, ta đã cảm thấy ngươi rất ngông cuồng rồi. Không ngờ hôm nay, ngươi lại định một mình thách thức Lôi Đình viện.”

Lời vừa dứt, Cửu Thiên liền thấy ánh mắt của các vị đệ tử tinh anh nhìn mình đều mang theo hàn ý.

Bất cứ ai bị thách thức tận cửa đều cảm thấy tức giận.

Vốn dĩ cảm giác tồn tại của mấy vị đệ tử tinh anh ở Lôi Đình viện đã rất thấp rồi. Do La Khởi thích đấu một mình nên đến tận bây giờ, bọn họ chẳng mấy khi được giao đấu với đệ tử của những viện khác.

Hôm nay lại bị Cửu Thiên tìm đến tận cửa. Lỡ như phe họ thua thì sợ là mặt mũi của bọn họ sẽ bị quét sạch xuống đất mất.

Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Hoắc Sơn sư tôn ngôn trọng. Ta và La Khởi của quý viện đã hẹn nhau rằng, ngày mai bọn ta sẽ quyết phân thắng bại trong một trận tại Lôi Đình Nhai.”

Hoắc Sơn sư tôn gật đầu, ông ta biết La Khởi chắc chắn sẽ không nhịn nổi mà chạy đi tìm Cửu Thiên quyết đấu mà.

Nhưng Lôi Đình Nhai à….

Haha, thằng nhóc La Khởi này cũng không ngốc.

Hẹn tại chỗ đó thì có thể nắm chắc thắng lợi đấy.

“Thì ra là thế. Hôm nay La Khởi bế quan rồi, nếu đã hẹn ngày mai quyết đấu, à, vậy thì…..”

Hoắc Sơn sư tôn đang chuẩn bị đồng ý thì một đệ tử tinh anh của Lôi Đình viện bỗng đứng ra: ‘Sư tôn, con không đồng ý. La Khởi có tài đức gì mà có thể đại diện cho cả Lôi Đình viện chúng ta.”

Một đệ tử tỉnh anh khác cũng đứng dậy: “Đúng vậy sư tôn. Lần nào La Khởi cũng xuất trận một mình. Căn bản không đặt bọn con vào mắt, không đặt Lôi Đình viện vào mắt. Bây giờ người ta đã tìm đến cửa rồi, hắn ta còn định đấu một mình. Vậy tại sao lại không chọn chúng con? Con không đồng ý.

Cửu Thiên, nếu ngươi muốn cướp lấy thứ hạng của Lôi Đình viện thì phải thắng được ta trước.”

Bốn người đều đứng dậy và nhìn chằm chằm Cửu Thiên.

Cửu Thiên nhướng mày, hắn không ngờ lại xuất hiện tình huống thế này.

Trong số bốn người đó, Kim Vũ Sơn là người từng có cơ hội gặp Cửu Thiên một lần bèn đứng ra nói: “Cửu Thiên, chẳng phải ngươi thích một chọi năm sao? Dám tiếp chiến không.”

“Hỗn xược! Ngồi xuống hết cho ta.”

Hoắc Sơn sư tôn sâm mặt hét lớn.

Bọn Kim Vũ Sơn không cam lòng ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên người Cửu Thiên.

“Cửu Thiên, ngươi cũng thấy rồi đấy. Mấy đứa đệ tử của Lôi Đình viện chúng ta có lẽ đang tức giận và bất mãn với lời hẹn đấu riêng của các ngươi. Ý ta là, hay là ngươi quay về bảo các sư huynh của ngươi cùng tới, chúng ta quyết đấu một trận. Sẵn cũng mời luôn các vị sư tôn của những viện khác tới để đấu một trận chính thức như khi trận với Hoành Sơn viện.”