Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút áy náy, buổi tối quấy nhiễu giấc ngủ của người khác đúng là một chuyện không nên.
Mạnh Nhã đợi cả nửa ngày cũng không nghe thấy bên kia trả lời gì, cho nên có chút mất kiên nhẫn: “Sao không nói chuyện? Có phải anh gọi nhầm số không? Anh nghĩ tôi là người đẹp Tô à?”
Triệu Nam Thiên vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, không có chuyện gì đâu.”
Anh nói xong thì lập tức cúp điện thoại, kết quả là Mạnh Nhã đã gọi lại: “Anh chờ tôi một chút!”
Triệu Nam Thiên kinh ngạc hỏi: “Sao vậy?”
Mạnh Nhã tức đến gần chết.

Cho dù vừa nãy cô ta có buồn ngủ đến cỡ nào thì bây giờ cô ta cũng không thấy buồn ngủ chút nào: “Triệu Nam Thiên, đầu anh không phải là đã bị bệnh đấy chứ? Anh gọi cho tôi vào giờ này mà còn hỏi tôi là có chuyện gì sao?”
Triệu Nam Thiên gãi đầu, lúng túng giải thích: “Ồ, tôi không… Không sao đâu.”
Từ trước đến nay, Mạnh Nhã vẫn luôn là người có tính tình thẳng thắn, cho nên cô ta cũng không dáng vẻ làm bộ làm tịch: “Ít nói dối đi.

Anh có tâm sự, mẹ nó.”
Triệu Nam Thiên sợ rằng mình sẽ chọc người phụ nữ này tức giận cho nên anh vẫn một mực nói: “Thật sự không có việc gì, tôi chỉ là đang muốn tìm một người cũng uống rượu mà thôi.”
Lúc đầu Mạnh Nhã còn thấy sửng sốt, sau đó cô ta mới hỏi: “Anh đang ở đâu?”

Anh cũng không phải đợi lâu, cũng chỉ mất có hai điếu thuốc, chiếc Porsche màu trắng của Mạnh Nhã đã dừng lại trước mặt.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, Mạnh Nhã nghiêng đầu nói: “Lên xe đi.”
Triệu Nam Thiên đóng cửa xe, quay đầu nhìn, nhất thời sửng sốt.
Trong xe không có nhiều ánh sáng, nhưng đập vào mắt anh lại là một màu trắng chói mắt.

Không biết người phụ nữ này nghĩ như thế nào mà không hề thay quần áo.

Cô ta cứ như vậy mà mặc một bộ đồ ngủ rồi đi ra ngoài.
Quần áo lúc này của cô ta chính là kiểu ba món.

Bên ngoài được làm bằng chất liệu sợi mỏng, bởi vì hai tay cô ta đang đặt trên cô lăng cho nên tay áo trượt xuống, để lộ ra một nửa cánh tay mảnh khánh.
Bên trong là một chiếc váy ngủ hai dây.

Chiếc váy ngủ này không ngắn cũng không dài, đủ để che phần đầu gối.


Nhưng mà, bởi vì cô ta đang đang lái xe, mà hai đùi lại vắt chéo như vậy, đúng là khiến cho người khác có cảm giác muốn phạm tội.
Bên trong cùng là một chiếc dây ren.

Có lẽ là bởi vì đang trong trạng thái chân không, cho nên đường vòng cung xinh đẹp không có đồ sộ như ngày thường.

Nhưng hai vòng cung này đang dần dần được mở sâu như vậy vẫn mê người như trước.
Hơn nữa mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô ta cũng không quá nồng mà ngược lại hương thơm này còn khiến người khác say đắm.
Chiếc xe vốn yên tĩnh nhưng bởi vì sự tồn tại của một báu vật như vậy mà nhiệt độ trong xe đang dần dần chậm rãi nóng lên.
“Nói đi, muốn đi đâu uống rượu?” Mạnh Nhã thấy hắn không nói gì, lúc này mới phát giác tầm mắt Triệu Nam Thiên rơi xuống.
Sắc mặt cô ta không khỏi có chút đỏ lên, thuận miệng giải thích: “Tôi còn nghĩ là anh và người đẹp Tô cãi nhau đến mức muốn ly hôn.

Tôi sợ anh nghĩ không thông nên cũng không kịp thay quần áo.

Anh nhìn như vậy đủ chưa?”
Triệu Nam Thiên vội vàng chuyển tầm mắt: “Tùy tiện, cứ tìm một quán ở gần đây là được rồi.”
“Giờ này thì cũng chỉ có mấy quán bia đêm là mở thôi.

Chúng ta đến đó vậy.”