Suy nghĩ lại một chút, cô cảm thấy tiếp nhận lời cầu hôn của Ngụy Bắc Minh cũng không phải chuyện xấu.

Uất ức một chút thì đã sao?
Tối thiểu anh ta vẫn thích mình, chỉ cần mình nguyện ý xuống nước, anh ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên mặc kệ nhà họ Tô gặp khó khăn.

Hiện tại tình thế lại đảo ngược, tiến thối lưỡng nan!
Triệu Nam Thiên vốn còn muốn tốt bụng an ủi cô hai câu, nghe thấy lời này anh lập tức đen mặt.

Móa nó!
Việc này có liên quan gì tới ông đây?
Tô Mục Tuyết nhướng mày hỏi, “Anh nói gì?”
Tuy rằng Triệu Nam Thiên không lên tiếng nhưng cô mơ hồ nghe thấy được cái gì.

Triệu Nam Thiên cố tình nhấn mạnh, “Tôi nói cô nên cảm ơn tôi mới đúng!”
Tô Mục Tuyết đè nén cơn giận, “Cảm ơn anh? Tôi rơi vào nông nỗi này còn phải cảm ơn anh?”
Từ nhỏ cô đã là con nhà giàu có, trước đêm nay ngay cả Ngụy Bắc Minh đứng trước mặt cô cũng phải cung kính có thừa, cô nào chịu được loại tính cách này của Triệu Nam Thiên.

Triệu Nam Thiên nhắc nhở cô, “Nếu không có tôi, cô cũng không thể thấy rõ bộ mặt thật của Ngụy Bắc Minh!”
Tô Mục Tuyết nói móc: “Ngụy Bắc Minh có thế nào đi nữa cũng tốt hơn anh gấp vạn lần!”

Triệu Nam Thiên không khỏi cảm thấy phiền não, nhất là khi bị Tô Mục Tuyết mang ra so sánh với Ngụy Bắc Minh.

Người tôi đường đường là người nối nghiệp tập đoàn Ngụy Tinh, giá trị con người hơn ba mươi ngàn tỷ.

Anh thì sao?
Một tên lính giải ngũ, ngay cả phí sắp xếp chuyển nghề cũng đã sớm bị anh dùng để đắp vào tiền viện phí.

Ngay cả công việc bảo vệ khu dân cư cũng phải ăn bữa nay lo bữa mai, lấy gì để so với Ngụy Bắc Minh?
Mấy ngày nữa là tới ngày phát tiền lương, hiện tại anh thật sự rất cần số tiền kia.

Nhưng hai ngày này xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh cũng không biết Tôn mập có cố tình gây sự với mình hay không.

Anh càng nghĩ càng thấy phiền, cũng không nhìn sắc mặt Tô Mục Tuyết nữa, “Vậy cô trở về tìm anh ta đi!”
“Đi thì đi!”
Cũng không biết Tô Mục Tuyết lấy sức ở đâu ra, lập tức đứng dậy đi trở về.

Mới vừa đi được hai bước gót giày đã gãy, chân cũng trật khớp.

Cô xoa cổ chân, đau tới nước mắt sắp rơi ra ngoài, “Triệu Nam Thiên anh là tên khốn kiếp, ngoại trừ bắt nạt tôi anh còn có bản lĩnh gì nữa?”
Triệu Nam Thiên thầm mắng một tiếng ngu ngốc, cãi cọ với một người phụ nữ làm gì không biết?

Anh đang định đi lên đỡ cô, bỗng nghe thấy trong xe có động tĩnh truyền đến.

“Ken két” hai tiếng!
Triệu Nam Thiên nghe mà tê cả da đầu, thân thể cũng lập tức căng thẳng.

Tiếng này quá quen thuộc, mịa nó đó là tiếng đạn lên nòng, là tiếng mà chỉ có súng ống mới phát ra được.

Triệu Nam Thiên không kịp suy nghĩ nhiều hơn, bàn chân chống mặt đất nhào lộn một phát.

Đoàng!
Một tiếng súng thô bạo đục lỗ không khí, đạn xoay tròn gào thét bắn ra từ nòng súng, xẹt qua cánh tay anh.

Ngay lúc sát thủ nổ súng, Triệu Nam Thiên cũng ra tay, anh thuận thế nhặt một hòn đá lên ném về phía gã ta.

Lực ném không nhỏ, độ chính xác cũng không tệ, sát thủ né tránh tảng đá xong lại bắn phát súng thứ hai.

Lần này đánh lệch, đạn trên mặt đất bắn toé ra một tia lửa.

Triệu Nam Thiên nắm lấy cơ hội nhào lộn ngực, ôm lấy Tô Mục Tuyết nhảy vào rừng cây ven đường.

Sát thủ phẫn hận chửi bới một tiếng, lúc gã ta vượt qua thân xe đã không thấy bóng dáng hai người đâu nữa.

Gã ta do dự một chút nhưng cuối cùng cũng không đuổi theo.