Triệu Nam Thiên sững sờ, những việc này tuy rằng không phải không đúng sự thật, nhưng oan có đầu nợ có chủ, sao lại đem đổ hết lên đầu anh vậy?
“Ông Vương, tất cả những chuyện này chẳng lẽ chị Như Nguyệt chưa nói lại với ông sao?”
“Cậu đừng đánh trống lảng sang chuyện khác!”
“Ông Vương từ từ, chúng ta đi sang bên này nói, ông muốn mắng chửi gì tôi cũng được, nhưng chờ tôi nói xong được không?”
Triệu Nam Thiên kéo ông ta sang một bên, kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra trong hai ngày này.
Đương nhiên, những chi tiết có khả năng kích thích đến ông Vương, anh chỉ có thể giấu đi.
Ông Vương nghe xong, im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên hung tợn mắng lớn: “Lý Phong, tên khốn kiếp, ta giết chết ngươi!”
Bây giờ đến lượt Triệu Nam Thiên bất ngờ: “Ông Vương, ông không sợ tôi lừa ông sao?”
Ông Vương đỏ mắt: “Lý Phong là người như thế nào, tôi là người hiểu rõ nhất! Chuyện của cậu ta với người thứ ba tôi cũng biết, trước đây tôi cũng đã cảnh cáo cậu ta, cấm cậu ta đối xử tệ với Như Nguyệt! Chỉ là không ngờ tới, thằng nhóc này xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai, lại còn dám giày vò Như Nguyệt!”
Triệu Nam Thiên cảm thấy khó chịu, lão già này biết tất cả mọi chuyện, vậy mà còn chạy tới đây, tìm anh hỏi tội?

Đánh anh một cái không nói, còn bắt tôi ngồi đây giải thích với ông?
Mẹ kiếp, tôi thì biết cái khỉ gì mà giải thích với ông!
Nhưng anh cũng biết ông ta là ba của Vương Như Nguyệt, Triệu Nam Thiên vẫn âm thầm chịu đựng: “Ông Vương, không phải tôi cố ý nói xấu cho chú, nhưng nếu chú đã biết Lý Phong là một tên cặn bã, sao lại còn đẩy chị Như Nguyệt vào trong biển lửa? Cũng không trách được chuyện chị ấy hận ông!”
Ông Vương nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: “Tôi cũng chỉ nghĩ con hư mà biết quay đầu hối lỗi thì quý hơn vàng, Lý Phong tuy rằng đào hoa, nhưng trên đời này được mấy người đàn ông bản lĩnh ra ngoài mà không trăng hoa?”
Triệu Nam Thiên tức giận muốn trả cho ông ta cái đấm lúc nãy, cái gì mà người đàn ông có bản lĩnh nhất định sẽ là một người trăng hoa? Vậy người đàn ông không bản lĩnh thì là một người đàng hoàng? Cái này là loại đạo lý gì vậy! Ông Vương tiếp tục thở dài, “Hồi đó tôi đã ly hôn một lần.

Điều này khiến Như Nguyệt rất tổn thương! Tôi không muốn Như Nguyệt đi theo con đường cũ của mình.

Dù gì thì đứa trẻ của nó cũng vô tội.


Miễn là cậu ta có thể đối xử tốt với Như Nguyệt, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả!” Triệu Nam Thiên bất ngờ, chị Như Nguyệt có con sao, từ khi nào vậy, sao chưa từng nghe chị ấy nhắc qua?
Nghĩ đến đây, anh cũng hiểu được phần nào nỗi khổ tâm của ông Vương.
Chẳng qua là vì đền bù cho những tiếc nuối của bản thân mình, khiến cho con gái ông rơi vào tuyệt vọng, người làm ba như ông ấy cũng không biết phải làm gì khác!
Ông Vương giống như cũng nghĩ tới chuyện này, đột nhiên cười lớn mấy tiếng.
Nhưng mà chuyện này cũng chưa xong, mới có một chút mà đã đấm cho anh bầm cả mặt.
Triệu Nam Thiên không thể chịu đựng được, liền an ủi ông: “Thôi được rồi, ông Vương, đồ cặn bã Lý Phong đã bị pháp luật xử phạt rồi, những ngày khó khăn của chị Như Nguyệt đã qua rồi, ông đừng tự trách mình nữa!”
Ông Vương quay đầu lại nhìn anh: “Triệu Nam Thiên, vừa rồi ông Vương trách lầm cậu, cậu đừng để trong lòng.”
“Được rồi, ông Vương, một ngày nào đó tôi sẽ giúp ông có một cuộc hẹn với chị Như Nguyệt.

Hai cha con ông dù có mối hận sâu không thể hóa giải được, nhưng chỉ cần chúng ta nói chuyện thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.”
“Triệu Nam Thiên, ông Vương biết cậu có năng lực, cậu cũng là một người tốt.

Sớm muộn gì cũng sẽ trở nên nổi bật, bằng không tôi đã không giúp cậu! Chỉ là … tôi muốn nhờ cậu một chuyện!”