Tô Mục Tuyết cười lạnh, “Một chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh nho nhỏ còn thật tưởng mình là nhân vật lớn?”
Thôi Phong tức giận tới bật cười, “Tốt lắm, vậy cô cho tôi xem cô có bản lĩnh tới mức nào đi!”
Bầu không khí lập tức cứng đờ.
Tuy rằng chị dâu đã hết giận nhưng lại gấp gáp quá sức.

Nếu thật sự đắc tội chết với đối phương, chuyện giải phẫu phải làm thế nào dây? Bọn họ đã đóng tiền giải phẫu, tuyệt đối không thể lấy lại được.
Triệu Nam Thiên không giỏi cãi nhau, huống chi Tô Mục Tuyết còn đang ra mặt thay mình, đương nhiên anh cũng không tiện há mồm.
Tô Mục Tuyết an ủi nói: “Chị dâu, chị đừng lo lắng, danh hiệu bác sĩ phẫu thuật khoa ngoại thần kinh giỏi nhất còn chưa tới phiên tên này đảm nhận.


Nếu em nhớ không lầm, giáo sư Hoàng mới là chuyên gia trên phương diện này!”
Thôi Phong hơi sững sờ, giành trước tiếp lời, “Cô muốn nói viện trưởng Hoàng?”
Không đợi Tô Mục Tuyết há mồm, anh ta đã đổi sang giọng điệu khác nói, “Viện trưởng Hoàng đã có kinh nghiệm nghiên cứu ngoại thần kinh mấy chục năm, tôi tự mặc cảm.

Chẳng qua chỉ bằng cô còn muốn mời ông ấy rời núi?”
Anh ta càng nói càng cuồng vọng, “Cho ai? Làm người mổ chính cho mẹ của tên bảo vệ nho nhỏ này? Buồn cười! Cô tự cho mình là ai?”
Thôi Phong vốn còn có chút bận tâm, thế nhưng vừa nghe thấy đối phương nói tới viện trưởng Hoàng, lúc này anh ta mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Vì nguyên nhân thân thể, viện trưởng Hoàng rất ít khi đích thân cầm đao, bình thường ông ấy chỉ làm giáo sư thỉnh giảng đại học Đông Châu, dưới tay có mười mấy tiến sĩ nghiên cứu y học.
Chẳng qua thân là ngôi sao sáng trong giới y học trong nước, được mọi người kính trọng, có thể khiến ông ấy đích thân làm người mổ chính cũng không phải không có, nhưng tuyệt đối không phải những người trước mắt này.
Lần trước có một lãnh đạo cấp cao trong thành phố tới đích thân đến nhà mời viện trưởng Hoàng mổ chính cũng bị từ chối nhã nhặn.
Có thể nói như thế này, muốn mời viện trưởng Hoàng rời núi, có tiền có thế cũng chưa đủ, còn phải xem thân phận!
Nhắc tới cũng trùng hợp, ngay lúc mấy người tranh luận.
Trong thang máy có một đoàn người đi ra, dẫn đầu là một ông lão tóc hoa râm, bên cạnh có vài người đi theo, vừa đi vừa nghiên cứu thảo luận cái gì đó.
Thôi Phong chỉnh sửa quần áo một chút, bày ra khuôn mặt tươi cười vội vàng tiến lên chào hỏi, “Viện trưởng Hoàng!”
Viện trưởng Hoàng nhìn nhìn Thôi Phong, gật đầu biểu thị một chút, sau đó ngay cả bước chân cũng chưa từng dừng lại trực tiếp đi về phía phòng làm việc.
Đúng lúc này, có người ở sau lưng mở miệng, “Bác Hoàng!”

Thôi Phong ngơ ngác.

Rốt cuộc người phụ nữ này là người nào, lẽ nào cô quen viện trưởng Hoàng thật sao?
Chờ khi anh ta ném ánh mắt dò xét về phía viện trưởng Hoàng, ông lão đã dịu dàng mở miệng, “Cháu là con bé nhà họ Tô?”
“Là cháu, bác Hoàng!”
Tô Mục Tuyết đi lên trước.
Mắt thấy hai người trò chuyện với nhau thật vui, Thôi Phong sững sờ tại chỗ.
Mẹ nó, người phụ nữ này không nói láo, vậy mà cô lại quen biết viện trưởng Hoàng thật!
Chuyện này phải xử lý thế nào đây?
Nếu như bị người phụ nữ này kiện lên, anh ta không thể chịu nổi.Tuy rằng giáo sư Hoàng chỉ là viện trưởng danh dự của bệnh viện Đông Châu, chẳng qua dựa vào thân phận và địa vị của ông ấy trong giới y học, chỉ cần ông ấy nói một câu phê bình mơ hồ cũng đã đủ khiến bản thân mình phiền to!
Chỉ giây lát ngắn ngủi, sau lưng Thôi Phong đã bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.
Anh ta càng nghĩ càng sợ hãi, lại không tiện mở miệng, không thể làm gì khác hơn là ra hiệu cho Thư Trúc, để cô ta ra mặt lén hòa hảo với Tô Mục Tuyết.

Thế nhưng còn chưa chờ anh ta há mồm, Tô Mục Tuyết đã nói tới chuyện này.
Thôi Phong thầm nói không xong, trái tim cũng bị nhấc lên tới cổ họng.
Thư Trúc đứng bên cạnh cảm thấy trơ trẽn vì sự ra hiệu của Thôi Phong ban nãy.

Vì tiền đồ, vậy mà anh ta lại để mình cúi đầu trước người phụ nữ kia?
So với uất ức trong lòng, cô ta càng hiếu kỳ với thân phận của Tô Mục Tuyết hơn.
Rốt cuộc người phụ nữ này là ai, vậy mà có thể chuyện trò vui vẻ với viện trưởng Hoàng?
Nếu như cô thực sự ưu tú như vậy, vì sao lại thừa nhận mình là bạn gái của Triệu Nam Thiên?