Tô Mục Tuyết tức đến ngứa cả răng, luôn cảm thấy bản thân mình dồn sức đấm một đấm, cuối cùng lại đánh lên trên bông.

Triệu Nam Thiên xoay người định đi, “Cô không cần đưa tiền cho tôi, đợi sau này tính vào trong phí tài sản là được.


Tô Mục Tuyết quát lớn: “Đứng lại!”
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ hỏi, “Cô còn muốn gì nữa?”
Tô Mục Tuyết lại nói, “Bưng thêm hai mươi thùng nữa tới đây cho tôi!”
Triệu Nam Thiên nhíu mày, “Không còn chỗ chứa.


Tô Mục Tuyết bước lên trước mở ống thoát nước bồn tắm, một bồn đầy nước chỉ nháy mắt đã chảy đi hết.


Cô đắc ý nói, “Bây giờ có chỗ chứa rồi!”
Triệu Nam Thiên thở dài, “Mịa cô đúng là bị thần kinh thật, còn bệnh không nhẹ!”
Tô Mục Tuyết nổi giận đùng đùng, “Triệu Nam Thiên, anh dám mắng tôi? Anh có tin tôi kiện anh không!”
“Tùy cô!”
Triệu Nam Thiên nhìn chằm chằm ánh mắt cô tiếp tục hỏi, “Nếu như cô muốn báo thù tôi còn có rất nhiều biện pháp, lãng phí tiền như vậy có gì tài giỏi? Cô có biết nếu đưa số tiền này tới vùng núi nghèo khó có thể làm được bao nhiêu chuyện không?”
Tô Mục Tuyết bị anh nhìn tới đáy lòng run lên, cảm giác áy náy mới vừa xuất hiện đã bị cô tàn nhẫn bóp tắt!
Dối trá!
Giả vờ giả vịt!
Cô chỉ một ngón tay ra ngoài cửa sổ, “Được, tôi đây không lãng phí tiền nữa, anh nhảy từ nơi này xuống cho tôi!”
Đừng xem nơi này chỉ là tầng ba, nhưng lấy độ cao của biệt thự để tính toán, nơi này đã tương đương với tầng năm của nhà lầu bình thường.

Nếu nhảy từ đây xuống dưới thật, cho dù không ngã chết cũng phải ngã tàn phế!
Trong lòng Triệu Nam Thiên có chút phiền chán, “Thật? Chỉ cần tôi nhảy xuống cô sẽ không gây sự với tôi nữa?”
Tô Mục Tuyết ôm vai nói, “Không sai! Chỉ cần anh nhảy xuống chuyện giữa chúng ta cũng kết thúc!”
Trong giọng nói của cô tràn đầy khiêu khích, dường như muốn vạch trần tấm mặt nạ dối trá của Triệu Nam Thiên.

Triệu Nam Thiên không nói hai lời, lập tức xoay người chạy chậm, một tay chống ban công nhảy vù xuống.

Toàn bộ động tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, đến mức Tô Mục Tuyết đờ ra một hồi lâu vẫn chưa hồi hồn.

Anh… Vậy mà anh lại nhảy thật?
Tô Mục Tuyết vọt tới bên rìa ban công, không cách nào miêu tả được cảm giác trong lòng lúc này, cũng không có vui vẻ sau khi báo được thù, trái lại cô còn cảm thấy ảo não.


Tuy rằng hôm qua cô uống quá nhiều, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo.

Nếu như cô nhớ không lầm, là cô đã chủ động dụ dỗ đối phương.

Dường như trong lòng cô có một ngọn lửa khiến cô vô thức muốn hòa tan hết thảy bên người.

Tô Mục Tuyết cảm thấy hẳn đã có người động tay chân vào ly rượu kia.

Chẳng qua ván đã đóng thuyền, hiện tại có nói tới cũng đã trễ rồi.

Cô là người phụ nữ được nhà họ Tô dùng hết toàn bộ tài nguyên bồi dưỡng ra được.

Những năm gần đây cô vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, nửa bước cũng không dám sai lầm chỉ vì vinh quang gia tộc.

Nhưng lúc này đây, cho dù chuyện đã xảy ra nhưng cô có thể đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu người khác sao?

Tô Mục Tuyết lau khóe mắt, ôm vai nhìn lên bầu trời, thầm khuyên mình không thể cúi đầu, nếu cúi đầu vương miện sẽ rơi mất.

Triệu Nam Thiên có chút bất ngờ hỏi, “Cô khóc?”
Anh vốn cho rằng anh sẽ nghe được một tiếng cười lạnh sau khi báo được thù, không ngờ anh lại thấy được gương mặt yếu đuối dưới lớp mặt nạ lạnh băng kia.

Lẽ nào tất cả không quan tâm, tất cả kiên cường và cứng rắn của cô trước đó đều là giả vờ?
Nghĩ đến đây, anh bỗng cảm thấy đau lòng.

Mặc kệ Tô Mục Tuyết kiên cường tới mức nào, bá đạo tới mức nào, nhưng cuối cùng cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ.

Là người phụ nữ đầu tiên của mình!
Nghe thấy giọng nói của Triệu Nam Thiên, cô kinh ngạc quay đầu, “Anh… anh không nhảy xuống?”