Tô Mục Tuyết ném tiền ra, xem như đã tìm được một lời giải thích hoàn mỹ về mối quan hệ giữa hai người.

Mặt Triệu Nam Thiên trở nên âm trầm, tâm tình khó chịu tới cực điểm.

Mịa cô!
Cô coi ông đây là ai?
Thấy anh không chịu lấy tiền, Tô Mục Tuyết tựa trên đầu giường cười cười nói một câu, “Đi như vậy? Tiền được khấu trừ vào phí tài sản!”
Triệu Nam Thiên đã đi tới đầu bậc thang, nghe thấy lời này anh lảo đảo một cái, suýt nữa đã té xuống.

Tô Mục Tuyết “xì” cười, sau đó cười tiếng càng ngày càng lớn, cuối cùng vậy mà lại biến thành tiếng khóc rống như kẻ bệnh tâm thần.

Sau khi khóc xong, cô chậm rãi ngẩng đầu, toàn bộ yếu đuối và uất ức trước đó đều biến mất không thấy tăm hơi.


Cầm lấy đồng hồ đeo tay Vacheron Constantin nhìn thời gian, mới vừa qua mười một giờ, cách lễ đính hôn của cô còn bốn giờ.

Mặc kệ một hồi nữa chờ đợi mình sẽ là âm mưu quỷ kế hay là mưa rền gió dữ, cô cũng phải đi đối mặt.

Cô không thể lui, cũng không có đường lui!
Lùi một bước chính là vực sâu thăm thẳm, té xuống rồi không chỉ chính mình bị té tới tan xương nát thịt, mà cả nhà họ Tô cũng sẽ không còn sót lại chút gì!
Người ngoài chỉ cho rằng cô là nữ thần nhà họ Tô, nữ tổng giám đốc bá đạo tài sản hơn ba trăm tỷ.

Nhưng không ai biết vì hai thân phận này cô đã phải cố gắng và nỗ lực như thế nào.


Triệu Nam Thiên mới vừa trở lại phòng trực ban chợt nghe thấy Tôn mập lớn lối nói: “Triệu Nam Thiên, tới ký túc xá thu dọn đồ đạc đi, anh đã bị đuổi việc!”
Triệu Nam Thiên nhíu mày, “Vì sao?”
Tôn mập đắc ý nói, “Anh bị khiếu nại!”
Không đợi Triệu Nam Thiên mở miệng hỏi, gã ta đã gấp gáp không thể chờ đợi nổi giải thích, “Chủ xí nghiệp tòa nhà số năm kiện anh, nói là cô ấy không hài lòng với sự phục vụ của anh!”
Triệu Nam Thiên há hốc mồm, trong lòng như có trăm câu chửi thề dâng trào, cái gì gọi là không hài lòng với sự phục vụ của tôi?
Tôn mập bỏ đá xuống giếng quát lớn, “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau thu dọn đồ đạc cút đi! Nữ thần Tô đã lên tiếng, lần này ai tới xin cho anh cũng vô dụng!”
Triệu Nam Thiên đã nghe rõ, đây là ý của Tô Mục Tuyết.

Nhưng mới rồi là chuyện gì xảy ra? Lần điên cuồng sau cùng sao?
Phòng bảo vệ lâm vào im lặng, có người đồng tình, nhưng càng nhiều hơn vẫn là hả hê.


Mặc dù thái độ làm người của Triệu Nam Thiên cũng không tệ lắm, thế nhưng anh ta lại quá có tinh thần, còn có công phu siêu phàm, nếu anh đi bọn họ cũng bớt được một đối thủ cạnh tranh có thực lực mạnh mẽ.

Không đợi Tôn mập giục, một bóng người yểu điệu đã đập vào mi mắt.

“Cô Mạnh, sao cô lại tới đây?”
Tôn mập vội vàng tiến lên, ném luôn chuyện về Triệu Nam Thiên ra sau gáy.

Mạnh Nhã nhướng mày hỏi, “Tôi cần nước, thế nhưng tôi đã đợi tròn một buổi sáng vì sao không bưng nước lên cho tôi?”
“Tôi đây lập tức sắp xếp người.


Tôn mập gọi một thân tín qua.

Mạnh Nhã hơi không vui, “Những lời tôi đã nói khi trước anh không nghe thấy sao?””Cô Mạnh, là như vậy, Triệu Nam Thiên đã bị công ty chúng tôi đuổi việc, hiện tại anh ta đã không còn là bảo vệ của Giang Uyển chúng ta, cho nên không có tư cách bưng nước cho cô.



Mạnh Nhã hoài nghi, “Ah, đuổi việc? Vì sao?”
Tôn mập nói như chuyện đương nhiên, “Hôm qua anh ta bỏ bê công việc, hôm nay lại bị khách hàng kiện!”
Mạnh Nhã có chút ngoài ý muốn.

Bảo vệ khắp toàn bộ Giang Uyển này là loại người thế nào đương nhiên cô cũng biết rõ, chỉ có mỗi Triệu Nam Thiên là ngoại lệ.

Tuy rằng trước mắt cô không thể nhìn thấu Triệu Nam Thiên, thế nhưng người đàn ông này rất có bản lĩnh, mấu chốt nhất là anh không có suy nghĩ xấu xa, hơn nữa làm việc còn rất kỹ lưỡng.

Vậy mà anh lại bị kiện?
Ai nhàm chán như vậy!
Mạnh Nhã nhìn về phía Triệu Nam Thiên hỏi, “Đội trưởng Tôn nói thật sao? Anh sẽ bị đuổi việc thật?”