Tô Mục Tuyết bước nhanh về phía trước, lặng yên nắm lấy cánh tay Triệu Nam Thiên trong tay, ánh mắt cũng kiên định trước nay chưa từng có.
Nơi này yên tĩnh tới mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở, ở đây an tĩnh đến quỷ dị.
Không một người nào nói chuyện.

Đám vệ sĩ nhà họ Ngụy đứng tại chỗ, không ai đi lên.
Ngụy Bắc Minh được người khác đỡ chậm rãi đi tới.
Bà Ngụy vội vàng tiến lên, “Con trai, con đừng ở đây nữa, mẹ sai người đưa con tới bệnh viện!”
“Mẹ yên tâm, ả Tô Mục Tuyết còn có tên chó chết họ Triệu kia, hai người này ai cũng không chạy được!”
Thấy đám thuộc hạ không nghe sai bảo, mặt mũi bà ta tràn đầy lạnh giá, gần như rít gào hỏi, “Đều điếc hết rồi? Hay là các người muốn tạo phản?”
Ngụy Bắc Minh khoát khoát tay, “Mẹ, là con không cho bọn họ ra tay!”

Bà Ngụy nghĩ không thông, “Bắc Minh, con có ý gì? Ả đàn bà Tô Mục Tuyết kia liên hợp với người khác đánh con thành như vậy, lẽ nào con còn phải che chở cho cô ta?”
Ngụy Bắc Minh âm trầm nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên, “Nếu không thì sao? Đánh anh ta một trận? Quá lợi cho anh ta rồi.

Con muốn khiến anh ta sống không bằng chết!”
Có thuộc hạ đi lên trước đưa đoạn phim đã quay được ban nãy vào tay anh ta.
Ngụy Bắc Minh cười lạnh, “Gọi điện thoại cho cảnh sát, cứ nói nơi này có người xảo trá vơ vét tài sản!”
Tô Mục Tuyết phiền muộn đi lên trước, “Ngụy Bắc Minh, đây là chuyện giữa chúng ta, anh có bản lĩnh thì ra tay với tôi đi!”
Mới vừa rồi thấy có người quay video, trong lòng cô đã biết rõ không tốt, không nghĩ tới mọi chuyện hệt như cô nghĩ!
Bà Ngụy giành trước quát lớn, “Tô Mục Tuyết, con đàn bà đê tiện, mày nghĩ rằng tao sẽ bỏ qua cho mày sao? Nói cho mày biết, người nhà họ Tô tao sẽ tính hết, đều phải nợ máu trả bằng máu cho tao, ai cũng chạy không thoát!”
Tô Lâm trốn bên cạnh xem hình thế phát triển, đã chẳng quan tâm tới chuyện tới bệnh viện chữa cánh tay trật khớp nữa.
Anh ta cố nén đau đớn, mặt mũi tràn đầy nịnh nọt nói: “Bác Ngụy, việc này không liên quan với nhà họ Tô cháu, bác xem không phải cháu cũng bị Triệu Nam Thiên đánh sao!”
Bà Ngụy không cảm kích chút nào, “Tôi không muốn nói chuyện với cậu, kêu người có thể làm chủ trong nhà họ Tô các người tự mình đến giải thích với tôi!”
“Chẳng qua tôi có thể nói cho cậu biết, việc hôm nay nếu không cho tôi một câu trả lời đàng hoàng, các người cứ chờ bị kiện đi!”
Tô Lâm nghe mà trong lòng run sợ, chỉ mặt gọi tên quát lớn, “Tô Mục Tuyết, chính chị tìm đường chết thì thôi đi, còn muốn kéo cả em, cả nhà họ Tô chúng ta vào sao? Còn không mau xin lỗi bác Ngụy!”
Bà Ngụy chỉ ước gì nhà họ Tô bọn họ chó cắn chó, đau lòng vô cùng nhìn về phía con trai, “Một đám rác rưởi.

Còn ngây ngốc ra đó làm gì? Không mau xử lý vết thương cho cậu chủ.


Một đám ăn hại, chút chuyện nhỏ như vậy còn chờ tôi nhắc nhở!”
Ngụy Bắc Minh xua tay, “Không cần, một lát nữa vừa lúc có thể để cảnh sát nhìn xem, ngay giữa ban ngày đánh công dân nộp thuế hợp pháp của Đông Châu, đây là chứng cứ!”
Nói xong, anh ta lại hướng ánh mắt âm trầm về phía Triệu Nam Thiên.
Mặt Tô Mục Tuyết tràn đầy bối rối, “Ngụy Bắc Minh, anh đừng quên là anh ngậm máu phun người trước, chuyện này không thể trách một mình Triệu Nam Thiên!”
Ngụy Bắc Minh lại bày ra vẻ mặt vô hại, “Muốn không nhận? Khó mà làm được.

Vết thương trên người tôi là chứng cứ.

Video trong điện thoại cũng là chứng cứ.

Đám người ở đây cũng là nhân chứng!”
Tô Mục Tuyết siết chặt nắm tay, “Tôi đây cũng có thể làm chứng cho Triệu Nam Thiên!”
Ngụy Bắc Minh như bị người đụng trúng vết sẹo, sắc mặt từ từ trở nên âm trầm, ” Tô Mục Tuyết, cô muốn vì một người ngoài mà đối nghịch với tôi?”

Nói xong, anh ta hít sâu một hơi, “Hiện tại, chỉ cần cô nguyện ý nhận sai với mẹ tôi, nguyện ý trở lại trong ngực tôi, tôi có thể bảo đảm với cô, toàn bộ nhà họ Ngụy không người nào dám làm khó cô!”
“Ngay cả phiền phức của nhà họ Tô các người tôi cũng có thể gánh lấy!”
Tô Lâm mừng như điên, vội vàng đứng bên cạnh giục, “Chị họ, chị còn sững sờ ở đó làm gì? Anh Bắc Minh rộng lượng, không so đo với tính tùy hứng hồ đồ của chị, chị còn không mau xin lỗi?”
Tô Mục Tuyết cũng không quan tâm tới anh ta, ánh mắt kiên định trả lời, “Đối nghịch với anh?”
“Ngụy Bắc Minh, ban nãy anh vì chọc tức Triệu Nam Thiên mà giội nước bẩn lên người tôi, anh có từng nghĩ tới cảm giác của tôi không?”
“Hiện tại anh lại nói tôi giúp người ngoài?”
“Xấu hổ, tôi và Triệu Nam Thiên đã đăng ký kết hôn, anh ấy là chồng tôi, anh mới là người ngoài!”
Ngụy Bắc Minh bị những lời này chọc đau, như tên điên mà đạp ngã thùng rác bên cạnh.
Sau đó anh ta chỉ vào mũi Tô Mục Tuyết chửi bậy một trận, “Đồ bàn bà đê tiện, đồ đàn bà đê tiện, đồ đàn bà đê tiện!”