Ngụy Bắc Minh đúng lúc đi lên, “Không sai, cảnh sát La, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, vì sao lại thả người?”
Người đàn ông cười lạnh, “Sự thực đã rất rõ ràng, anh phá hư quân hôn!”
Ngụy Bắc Minh cường thế theo thói quen, “Anh đang làm gì? Đừng bắt nạt tôi không hiểu pháp luật, Triệu Nam Thiên là một người lính giải ngũ, lấy đâu ra quân hôn?”
Người đàn ông nói chuyện rất trực tiếp, “Tôi nói anh phá hủy chính là anh phá hủy! Anh không phục sao?”
Trong lúc nói chuyện anh ta còn dùng ngón tay chọc chọc đầu vai Ngụy Bắc Minh.

Không đợi hai tên vệ sĩ nhà họ Ngụy đi lên đã nghe thấy một tiếng quát lớn, “Cút cho tôi, ở đây không có chuyện của các người!”
Dáng vẻ kiêu ngạo không che giấu, vậy mà khiến bọn chúng sợ đến không dám động.

Mặt Ngụy Bắc Minh đỏ bừng.


Trước đây đều là anh ta ỷ thế hiếp người, hôm nay tình thế xoay chuyển, vậy mà lại khiến anh ta nhất thời không biết nên làm thế nào.

Anh ta cười lạnh nhắc nhở, “Vụ án này là cục trưởng Quan của cục cảnh sát thành phố đích thân chú ý tới, tốt nhất anh chớ xen vào việc của người khác!”
Người đàn ông cười nhạo, “Ai da, ai tới tôi cũng không nể mặt!”
Ngụy Bắc Minh gật đầu, “Được, anh trâu bò đúng không? Anh chờ đó cho tôi!”
Người đàn ông nắm chặt nắm đấm, không đợi anh ta ra tay đã bị ngăn cản.

Quay đầu nhìn lại, thấy Triệu Nam Thiên, tất cả cường thế ban nãy đều biến mất không thấy tăm hơi.

Anh ta cười ha hả nói: “Anh Thiên, tính tình anh trở nên tốt như vậy từ lúc nào? Loại khốn kiếp như vậy cứ trực tiếp đánh gãy xương là được, có cần phải khách khí như vậy sao?”
Triệu Nam Thiên giải thích đơn giản, “Tôi có chừng mực.


Vừa nói chuyện, hai người đàn ông vừa ôm nhau, dùng sức vỗ vỗ bả vai đối phương.

Không một người nào nói chuyện, trong nháy mắt bầu không khí vô hình lan tràn, ngay cả Tô Mục Tuyết luôn không thích ưu sầu cũng bị liên lụy, không tự chủ được đỏ cả vành mắt.

Người đàn ông nhếch miệng hỏi, “Anh về Đông Châu từ lúc nào? Cũng không nói với em một tiếng, em còn tưởng ngươi đã chết ở bên ngoài đây!”
Triệu Nam Thiên cười mắng, “Yên tâm, cậu chết tôi đây cũng không chết được!”
Hai người tách ra.


Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía Tô Mục Tuyết, nặn ra khuôn mặt tươi cười còn khó coi hơn cả khóc, “Đây là chị dâu đúng không? Ban nãy lúc Anh Thiên nói qua điện thoại em còn không tin!”
Anh ta là người tính cách cởi mở, khi khen ngợi cũng rất đơn giản, “Thật xinh đẹp, hệt như minh tinh điện ảnh vậy.

Không đúng, còn đẹp hơn cả minh tinh!”
Tô Mục Tuyết có chút không thích ứng với phương thức giao lưu như vậy, miễn cưỡng cười cười sau đó đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Triệu Nam Thiên.

Anh ta là ai vậy?
Người đàn ông vội vàng xoa xoa tay trên quần, chủ động giới thiệu, “Em tên Hùng Phi, là anh em của Anh Thiên!”
Tô Mục Tuyết bắt tay với anh ta, đốt ngón tay thô ráp hữu lực, khiến người ta có cảm giác an toàn.

Hùng Phi bỗng quay đầu, “Mịa nó, anh đây cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, còn có vị đàn ông hơn anh, vì sao lại không thể tìm ra cô vợ xinh đẹp như vậy?”
Triệu Nam Thiên đạp một đạp, “Cút!”
Đang lúc nói chuyện, không khí vui sướng khi gặp lại bị một tiếng chuông điện thoại phá vỡ.

La Cường nghe điện thoại, thận trọng nói: “Cục trưởng Quan!”

Trong điện thoại truyền tới một trận rít gào, “La Cường, mịa nó cậu là phế vật sao! Chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, cậu kêu tôi biết phải trả lời người ta kiểu gì? Vì sao lại thả người trong cuộc?”
La Cường nhìn nhìn Hùng Phi, cười trừ nói: “Cục trưởng Quan, chuyện này có ẩn tình, ngài hãy nghe tôi nói…”
Cục trưởng Quan trực tiếp ngắt lời anh ta, “Tôi không nghe, tôi không quan tâm rốt cục đối phương đã tìm quan hệ thế nào, cậu lập tức, lập tức, lập tức bắt người về cục công an thành phố cho tôi! Luật sư nhà họ Ngụy đã đến, chờ khi có chứng cứ chứng thực trực tiếp khởi
tố!”
Hùng Phi tùy tiện hỏi, “Điện thoại của ai mà ngông cuồng như thế?”
La Cường cẩn thận đáp lại, “Là cục trưởng Quan của chúng tôi?”
Hùng Phi nghe vậy sửng sốt, “Quan Hải Xương?”
La Cường vội vàng gật đầu.

Hùng Phi cướp điện thoại qua, “A, chú Quan sao, lên chức từ lúc nào thế? Đang là cục trưởng hay cục phó? Quan uy không nhỏ nha! Người là tôi thả, chú muốn bắt thì tới bắt tôi đi, tôi ở đây chờ chú!”