Triệu Nam Thiên thong thả ung dung nói, “Tiền có thể từ từ kiếm, nói chung tôi sẽ không để cô đói bụng.


Tô Mục Tuyết dở khóc dở cười hỏi, “Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ từ bỏ thân phận cô chủ nhà họ Ngụy để theo một tên bảo vệ quèn như anh sống tháng ngày bàng hoàng lo sợ?”
Triệu Nam Thiên nói như chuyện đương nhiên: “Bởi vì cô không thích anh ta!”
Tô Mục Tuyết lập tức trừng anh, “Ha ha, con mắt nào của anh nhìn ra tôi không thích anh ta? Hơn nữa tôi cũng không thích anh!”
Triệu Nam Thiên cười rất vô lại, “Vậy cô xem tôi và anh ta đã huề nhau rồi!”
Tô Mục Tuyết cảm thấy người đàn ông thật không biết nói lý, đây là cái logic chó má gì vậy?
Cô đang định mở cửa xuống xe, lại nghe thấy Triệu Nam Thiên nói, “Hơn nữa còn có một điểm rất quan trọng!”
Tô Mục Tuyết vô thức hỏi, “Cái gì?”
“Cô là người của tôi!”
Triệu Nam Thiên nghiêng đầu qua, đè gương tấm tràn đầy kinh ngạc kia lên ghế dựa.

Tô Mục Tuyết mở to hai mắt nhìn, kinh hồn căng thẳng!
Trời ạ!
Lẽ nào người đàn ông này điên rồi sao?
Vào lễ đính hôn của cậu cả nhà họ Ngụy lại đi cưỡng hiếp vợ chưa cưới của anh ta?
Lẽ nào anh không biết kết cục khi đắc tội với nhà họ Ngụy sao? Không chỉ anh không chịu nổi, ngay cả nhà họ Tô cũng không chịu nổi!

Nghĩ đến đây, cô dùng hàm răng cắn mạnh.

“Triệu Nam Thiên, nếu như anh muốn chết tôi không ngăn cản, thế nhưng mời anh cách xa tôi một chút!”Tô Mục Tuyết nhanh chóng bổ trang sau đó không quay đầu lại mà xuống xe.

Thật ra ban nãy cô đã có chút hoảng hốt.

Nhưng từ mười hai năm trước vận mệnh của cô đã được định sẵn, cô đã thử phản kháng nhưng mỗi lần kết quả đều là mình đầy thương tích.

Chuyện chính cô cũng không thể làm được, một bảo vệ nhỏ nhoi có thể thay đổi sao?
Đừng nói giỡn!
Triệu Nam Thiên nhìn bóng lưng Tô Mục Tuyết đi xa, không tự chủ được liếm khóe môi một cái, mùi vị còn lưu lại phía trên khiến anh thất thần.

Bất kể thế nào Tô Mục Tuyết cũng là người phụ nữ đầu tiên của anh, muốn anh chắp tay nhường cho người khác?
Anh không hào phóng như vậy!
Đỗ xe vào bãi đậu, lúc xuống xe, trong miệng anh đã ngậm một điếu thuốc.

Bật lửa giá rẻ nên đá lăn cũng không trơn trượt, anh phải bật thật mạnh mới có thể châm thuốc được.

Hít sâu một hơi, ánh mắt xuyên thấu làn khói màu xanh nhạt nhìn về phía mặt cỏ cách đó không xa.


Tô Mục Tuyết mặc lễ phục dạ hội rất nhẹ nhàng, nhưng bóng lưng yếu đuối của cô lại khiến anh đau lòng.

Anh đút hai tay vào túi đi tới, ngoài miệng đang nỉ non, “Người phụ nữ của Triệu Nam Thiên tôi sao có thể gả cho người khác?”

Lúc Triệu Nam Thiên bước đi trông như thoải mái dạo chơi, dọc đường thu hút sự chú ý của vô số người.

Nhất là bộ đồng phục bảo vệ trên người anh, cùng với bốn chữ “tài sản Giang Uyển” to lớn sau lưng anh càng khiến khóe miệng không ít người co quắp một trận.

Đuỵt mịa!
Đây là cái quỷ gì?
Có lầm hay không, chơi cái gì vậy?
Không chỉ có khách mời ở đây, ngay cả Tô Mục Tuyết cũng đã phát hiện vị khách không mời mà đến này.

Chết tiệt!
Chẳng lẽ anh điên thật rồi sao?
Tô Mục Tuyết có chút hối hận, ban nãy mình không nên dẫn anh theo.

Nhưng lúc này cô cũng không còn biện pháp nào khác, đã đâm lao phải theo lao.

Ứng phó một Ngụy Bắc Minh đã đủ khiến cô lực bất tòng tâm, hôm nay lại thêm một người đàn ông không chịu hành động theo lẽ thường càng khiến cô đau đầu hơn.