Đối mặt với một địch thủ như Lý Phong, Tống Triết Minh tự biết tốt nhất là miễn cưỡng vui cười cùng vợ chồng họ hàn huyên một chút rồi tự động đứng dậy ra về.

Anh chân trước vừa đi, Lý Phong đã lập tức kéo vợ ra khỏi nhà ăn rồi đi thẳng đến thang máy trong đại sảnh khách sạn.

– Lý Phong, cửa lớn ở bên kia.

Trạm Na không rõ nên chỉ về hướng ngược lại

– Anh không chờ được.

Anh không đầu không đuôi nói, kéo cô đi về phía trước.

– Không chờ kịp cái gì?

Cô khó hiểu hỏi anh, cả người gần như bị anh kéo đi.

Đi vào thang máy anh dừng chân, bấm nút thang máy rồi quay đầu nhìn cô.

Trạm Na hai má nóng bừng lên không chỉ vì lời nói và ánh mắt nồng cháy của anh mà vì chuyện tiếp theo sẽ phát sinh mà cảm thấy mặt đỏ, tim đập mạnh.

– Anh.

Giọng nói của cô hơi cứng lại, khàn khàn hỏi: – anh đặt phòng trên đó?

– Đúng. Giọng anh trầm thấp

Đinh! một tiếng, cửa thàng máy mở ra.

Anh nắm tay cô bước vào thang máy, ấn số tầng, cửa từ từ đóng lại.

Thang máy từ từ đi lên, hai người bên trong tim đập mãnh liệt, hơi thở càng lúc càng trầm trọng.

Hai người vì tình dục mà không khí ngưng lại, giống như tên đã lên dây, rất căng thẳng.

Thang máy hơi rung một chút rồi ngừng lại, cửa thang máy lại mở ra. Lý Phong nắm tay cô dẫn đến cửa phòng ở phía cuối hành lang bên trái.

Anh có chút vội vã, lấy chìa khóa từ trong túi áo ra mở cửa, động tác cực nhanh khiến cô còn chưa nhìn thấy cửa đã bị anh kéo vào trong phòng, ép người cô lên cửa.

Anh nhanh chóng hôn cô, đầu lưỡi chạm nhẹ môi cô rồi vội vã tiến sâu trong miệng cô, mạnh mẽ hôn cô.

Tay anh lần vào váy cô, sờ nhẹ cái mông nho nhỏ kéo cô tiến lại gần anh hơn nhưng lại phát hiện như thế vẫn không đủ, anh vội vã kéo quần lót của cô xuống.

Anh vội vã kéo váy cô lên hông, tách hai chân cô ra.

Cô mờ mịt cảm thụ được sự nhiệt tình của anh, nghĩ rằng anh còn không thừa tay mà xử lí quần áo chính mình nhưng chỉ giây sau cô đã thấy anh nhanh chóng tiến vào, khiến cô vì đột nhiên bị xâm nhập mà thở gấp.

Nhớ nhung càng nhiều, dục vọng càng lớn. Lý Phong hoàn toàn không khống chế được những động tác cuồng dã của mình. Một lần rồi lại một lần đẩy mạnh vào cơ thể cô, dùng sức cọ xát.

Động tác càng lúc càng nhanh, khoái cảm cũng lên cao. Trạm Na đột nhiên hét lên một tiếng đạt đến cao trào mà anh cũng gầm nhẹ phóng thích chính mình.

Trạm Na suy yếu vô lực ngồi trên người anh. Anh vẫn thở gấp dựa vào cánh cửa nghỉ ngơi một lát rồi bế cô lên giường, đem những quần áo còn sót lại trên người cô mà gỡ hết xuống

Cô cả người vô lực nằm trên giường, hơi thở hỗn loạn nhìn Lý Phong đầy khó hiểu. Đều đã xong rồi sao còn cởi hết quần áo cô

– Còn chưa đủ.

Như hiểu được ý nghĩ của cô, anh khàn khàn nói rồi tự cởi quần áo chính mình, nằm lên giường lại tiếp tục cũng cô triền miên……

Hai giờ sau, bọn họ mệt mỏi nằm trên giường. Ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ đã dần dần biến thành ánh tịch dương mỏng manh, trời tối dần…

Trạm Na được Lý Phong ôm vào lòng, nằm sấp trên ngực anh mà nghỉ.

Tóc cô như tơ rối tung xõa trên ngực Lý Phong cũng phập phồng như ngực anh. Ánh tịch dương xinh đẹp, nhu hòa.

Lý Phong nhắm mắt như đang ngủ.

Đột nhiên tiếng chuông di động trong chiếc túi xách bị bỏ quên ngoài cửa vang lên, chiếc điện thoại ở trong túi da nên tiếng chuông có vẻ mơ hồ không rõ nhưng trong phòng im lặng thì lại trở nên rất rõ ràng.

Nghe tiếng chuông, Trạm Na biết là công ty gọi đến nhưng cô lại lười biếng không muốn nhận. Nhưng nếu tiếng chuông vẫn cứ vang lên cô sợ sẽ làm ảnh hưởng đến Lý Phong.

Bất đắc dĩ than nhẹ trong lòng, cô cẩn thận ngẩng đầu lên chuẩn bị xuống giường.

– Đừng để ý đến nó. Anh đột nhiên lên tiếng, bàn tay ôm hông cô càng chặt hơn.

Cô nhìn anh:

– Em tưởng anh đang ngủ.

– Chỉ là nghỉ ngơi chứ không ngủ, em làm anh mệt chết đi được.

Anh hơi động người, nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường mỉm cười với cô.

– Là anh không biết tiết chế còn đổ cho em?

Mặt cô ửng đỏ lườm anh.

– Ai bảo em yêu kiều xinh đẹp như thế.

Anh lấy ngón tay nhẹ mơn trớn tấm lứng bóng loáng mịn màng của cô, yêu thích không buông tay nhẹ trượt xuống chiếc mông nhỏ mềm mại của cô rồi lại nghịch ngợm tiến vào giữa hai chân cô.

– Anh. Trạm Na đỏ mặt bắt lấy bàn tay không an phận của anh cảnh cáo: – đừng làm quá nữa.

– Chỉ là sờ một chút thôi, anh thích cảm xúc này. Anh lộ vẻ mặt háo sắc nói.

Cô đánh vào ngực anh:

– Đồ háo sắc!

– Chỉ háo sắc với một mình em. Anh mặt dày cười với cô.

Cô không trả lời mà đánh anh một cái

Lý Phong cười kéo cô vào lòng để cô nửa nằm trên người anh. Lý Phong mê luyến hít sâu hương thơm nồng nàn của cô, hai tay không dời khỏi thân thể mềm mại kia.

– Anh rất nhớ em. Anh bày tỏ tình cảm với vợ.

– Thật không? Trạm Na ngẩng đầu nhìn anh

Anh gật đầu:

– Còn em, một tháng qua có nhớ anh không?

– Không có đâu, làm thế nào bây giờ? Cô khẽ cười.

– Làm thế này. Anh đột nhiên đánh nhẹ lên mông cô, như đang trừng phạt.

Cô mở to mắt:

– Anh đánh em?

– Ai bảo em dám nói không nhớ anh. Thế mà anh còn suy nghĩ làm bao nhiêu chuyện cho em.

Anh giả vờ phẫn nộ nói.

Cô trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt tò mỏ hỏi:

– Anh làm chuyện gì vì em?

– Muốn biết không?

Cô lập tức gật đầu.

– Thế thì nói xem em có nhớ anh không? Anh chăm chú nhìn cô nhất quyết phải hỏi cho bằng được. thấy anh trẻ con như thế khiến Trạm Na không nhịn được dở khóc dở cười. Người đàn ông này thật là…

– Có.

Cô đáp, vốn muốn dùng giọng đùa cợt nhưng không nghĩ giọng nói lại mềm nhẹ, ngượng ngùng khiến chính cô cũng tự giật mình

Lý Phong vừa lòng mỉm cười. Sau đó anh ôm cô vào lòng từ tốn tuyên bố:

– Em không cần về Arab cùng anh.

Chớp mắt, Trạm Na trở nên ngây dại, cô hơi ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch:

– Có ý gì? Có phải anh đổi ý, thấy em không xứng….

– Đừng nghĩ linh tinh! Lý Phong cắt ngang lời cô, nhíu mày lộ ra vẻ mặt ảo não.

– Đến bây giờ em vẫn chưa tin anh yêu em sao? Anh nói vậy là có ý rằng chúng ta có thể ở Đài Loan định cư, không cần về Arab sống.

Trạm Na ngơ ngác nhìn anh, trong chớp mắt không thể nghĩ được tưởng tượng của cô với sự thật trước mắt lại khác nhau lớn như vậy

Cô vốn nghĩ anh bảo cô không cần cùng anh về Arab là vì trong thời gian vừa rồi, anh lại suy nghĩ kĩ về quan hệ của hai người, thấy bọn họ không thích hợp. Anh nói như thế là đang gián tiếp nói cho cô. Nhưng cô lại không nghĩ đến ý của anh là ở lại Đài Loan sinh sống cùng cô.

– Vì sao?

– Cái gì vì sao?

– Có phải hay không cha mẹ… người nhà anh.

Cô vội sửa lời, nếu bọn họ không thích cô là con dâu thì cô có tư cách gì mà gọi họ là cha mẹ?

– Có phải bọn họ không thích em nên…

– Em lại nghĩ lung tung rồi.

Lý Phong lại cắt ngang lời cô. Anh thật không hiểu sao cô toàn nghĩ đến chuyện xấu mà không nghĩ đến những hướng tốt.

Anh cứ tưởng khi nói tin này cho cô cô sẽ mừng rỡ như điên, nhảy dựng lên hoan hô kêu lớn chứ không nghĩ cô sẽ phản ứng như thế này.

– Trước đó không phải em đã nói em chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi Đài Loan, cũng sợ đến một nơi không quen, ngôn ngữ không thông sao? Một khi đã thế, chúng mình ở lại Đài Loan, ở lại nơi mà em quen thuộc. Anh thoải mái nói với cô.

Trạm Na lại sợ hãi nói không nên lời. Anh vì cô mà định cư ở Đài Loan? Tất cả đều vì cô.

– Thế còn công việc của anh? Cô chăm chú nhìn anh.

– Anh có một chiếc máy bay tư nhân, đi lại cũng dễ thôi.

Cô tạm thời không bàn luận tiếp lại hỏi:

– Thế còn người thân của anh

– Cũng là người nhà của em. Anh đầu tiên sửa lại cách nói của cô rồi nói tiếp: cha mẹ và bà nội cũng hiểu được áp lực của em cho nên không có ý kiến gì với quyết định này của anh. Họ chỉ nói có thời gian thì nên về thăm họ. Mà cũng có khi bọn họ sẽ đến quấy rầy chúng ta bất chừng nên nhất định trong nhà phải chuẩn bị phòng cho họ.

Anh, người nhà của anh, bọn họ sao có thể tốt với cô như vậy. Con dâu này thậm chí còn chưa một lần đến chào hỏi, thậm chí còn không gọi điện thoại hỏi thăm.

– Đừng tốt với em như thế. Cô ngã người vào lòng anh, vùi mặt trong lồng ngực anh, giọng khàn khàn.

– Sao thế? Lý Phong kinh ngạc không hiểu ý tứ của cô.

– Em sợ càng lúc càng nợ anh nhiều, sẽ không trả hết, nợ anh cả đời.

– Như vậy càng tốt.

Lúc này ngược lại, Trạm Na không hiểu ý của anh, ngẩng đầu nhìn anh. Hốc mắt hồng hồng, trong mắt là những giọt nước mắt cảm động nhưng vẻ mặt cô đầy nghi hoặc.

– Nếu đời này em không trả hết thì kiếp sau nhất định em sẽ phải đến tìm anh. Nếu không anh nhất định sẽ tìm bằng được em, bắt em trả lại những gì em nợ anh, như thế rất tốt mà.

Anh nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt cô, trong mắt đầy tình nồng, ôn nhu nói với cô.

Trạm Na kinh ngạc nhìn anh, không nói nên lời, nước mắt càng lúc càng nhiều khiến tầm mắt cô trở nên mơ hồ. Cô mở to mắt, nước mắt lập tức rơi xuống nhưng lại tươi cười xinh đẹp đến mê hồn.

– Em nhất định sẽ tìm được anh. Cô hứa hẹn với anh, hứa hẹn kiếp sau sẽ lại cùng bên nhau.

– Một lời đã định

Anh ôn nhu hôn cô.