" Khai ca, đột nhiên ta có ý nghĩ đùa chơi hay lắm." Tiểu Quan chạy ra: " Ngươi có muốn nghe một chút hay không?"

" Ta cũng không có thời gian đùa chơi." Tiểu Khai nghiêm trang nói: " Ta còn chưa kịp nghĩ cách cho Tiểu Trúc muội muội đây nè."

" Hắc, hắc, ta biết, biện pháp này của ta là có thể trợ giúp Tiểu Trúc tỷ tỷ đó." Tiểu Quan hắc hắc cười, nói cho Tiểu Khai nghe một lần, nói đến mức mặt mày Tiểu Khai hớn hở: " Tốt, cứ làm như vậy."

Người ở bên cạnh đang xem, đột nhiên cảm thấy trước mắt bỗng nhiên trước mắt hoa lên, khoảng cỡ năm giây lại khôi phục bình thường cho nên cũng không ai phát hiện, thừa dịp này từ phía sau, Tiểu Quan đã ở trong sách bay ra, nhanh như chớp đã vụt đi xa.

Trên đài cao phía sau buổi biểu diễn còn chưa có bắt đầu, Thập Thất đang ở phía dưới lầm bầm: " Lão gia nói muốn tìm quý nhân, nhưng ở trên đó lại có tới ba người, thực hiển nhiên chính là ba quý nhân này rồi a."

Tiểu Khai lập tức xoay mặt qua: " Điều này không nhất định nga."

" Vì cái gì?" Thập Thất nói: " Chẳng lẽ còn có người muốn lên biểu diễn?"

" Ngươi nói đúng rồi." Tiểu Khai cười hăng hắc, chỉ vào mũi mình: " Người đó đúng là ta."

" Ngươi" Thập Thất há to miệng tròn vo như chữ O.

Người chủ trì đang nhiệt tình hiệu triệu quần chúng: " Ai có hứng thú lên nhận sự chỉ điểm của cao nhân thì hãy khẩn trương lên một chút a, thời gian quý giá, cơ hội khó được, qua rồi thì thôi a."

" Xem ta đây." Tiểu Khai vỗ vai Thập Thất, đi thẳng lên đài. Nhất thời dọa cho người chủ trì giật mình, lui bật ra sau ba bước, tập trung nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên trước mặt mặt mũi thanh tú, nhưng tóc lại rối loạn, thoạt nhìn như đã nhiều ngày không có tắm gội.

" Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?" Người chủ trì nhìn thấy Tiểu Khai cầm một cái bao màu đen dài trong tay, hắn cảm thấy rất giống như một thanh đao được bao bọc trong đó.

" Ngươi quên rồi sao? Ta gọi là Tiểu Khai." Tiểu Khai nhìn người chủ trì với vẻ ngập tràn chờ mong: " Ngày đó ngươi có nói qua, cấp cho ta một lần cơ hội biểu diễn." Hắn xốc xốc lên cái bao trong tay, nguyên lai là một bó dây điện trong đó. Nguồn truyện: Truyện FULL

" Cho ngươi một cơ hội?" Người chủ trì cúi đầu ra chiều suy nghĩ chừng vài giây: " Ta dường như không nhớ rõ, có chuyện này hay sao?"

" Đương nhiên là có! Chẳng lẽ ngươi muốn nuốt lời!" Thanh âm Tiểu Khai nhất thời cao lên, " Sưu", hắn lẻn đến bên người chủ trì, chỉ một tay đã nắm được quần áo người chủ trì: " Lão huynh, ngươi mau cẩn thận ngẫm lại, ngươi nhất định sẽ nghĩ ra a."

Người chủ trì thấy Tiểu Khai đã nắm tới ngực mình, bây giờ thấy hắn đang có vẻ kích động, người chủ trì đành nuốt ngụm nước bọt, quyết định khuất phục: " Ta…ta nhớ ra rồi…"

" Ha ha, tốt quá! Ta nói làm sao mà ngươi không nhớ rõ được chứ!" Tiểu Khai hưng phấn nhảy xuống dưới đài, ánh mắt mọi người nhất thời lướt nhìn theo, chỉ thấy đám người dạt ra hai bên, một chiếc xe thể thao màu đỏ tiến đến, nhìn màu sắc thật có phong cách, nhưng trong xe lại lòi ra nhiều cái thùng lớn, thoạt nhìn cũng vô cùng bất nhã, mọi người nhìn lại thì thấy trong xe bước ra một mỹ nữ, bất quá mỹ nữ giờ phút này đang nghiêm mặt sầu thảm, hình dáng như đang bị tổn thương, cũng không biết là đang bị ủy khuất gì.

" Cái này…" Người chủ trì có điểm ngây ngốc: " Ngươi đang làm gì?"

" Đây là công cụ tính toán vận khí của ta a." Tiểu Khai nói: " Ta tính không giống bọn họ đâu, đây là công cụ tính toán tướng số mới nhất của ta, máy tính đoán trước, tuyệt đối mới mẻ, trước sau chưa từng có." Hắn nói tới đó thì chớp mắt nhìn mỹ nữ sầu thảm kia vài cái, thấp giọng nói: " Tiểu tử ngươi thật biến thái, sao lại biến thành nữ nhân?"

" Khai ca, ngươi nghĩ sai rồi." Thanh âm Tiểu Quan vang lên trong lòng hắn: " Tỷ tỷ kia là bị ta khống chế mà tới, hắn là người thật đó."

Tiểu Khai sửng sốt một chút, lại nhìn mỹ nữ đối diện, đang dùng một đôi mắt ướt đẫm trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt như đang tức giận nghiến răng, gương mặt Tiểu Khai chợt hồng lên, xấu hổ cười cười, bắt đầu bày đồ đạc ra.

Ngộ Minh đại sư, Trương Cửu Linh đạo trưởng và Mật Tông tiểu thần đồng đứng trên đài liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhíu nhíu mày, bất quá động tác này rất nhẹ, tất cả mọi người không nhìn thấy.

Người chủ trì cũng không nói gì chỉ nhìn Tiểu Khai đang dọn đồ ra, sau đó cẩn thận hỏi: " Xin hỏi, ta có thể tiếp tục không?"

" Nga, có thể rồi." Tiểu Khai làm ra vẻ phong độ phất tay: " Các ngươi cứ biểu diễn trước đi, đợi lát nữa ta sẽ cho các ngươi mở rộng tầm mắt!"

Vì vậy người chủ trì tùy tiện tìm ba người bên dưới đi lên đài, bắt đầu xem tướng số.

Đầu tiên chính là một người trung niên cỡ ba mươi tuổi, người này hình như có vẻ không tin tưởng tướng số cho lắm, vẻ mặt chế nhạo như nhìn ba người trong giang hồ: " Xin hỏi ba vị cao nhân, các ngươi muốn xem chỉ tay, hay là xem mặt, hay hỏi ngày sinh tháng sinh?"

Ba vị cao nhân căn bản không để ý tới hắn, chỉ từ trên xuống dưới nhìn hắn, vị thần đồng kia vốn rất lùn, còn phải lấy một cái ghế leo lên đứng xem, nhìn chừng ba phút thì trung niên nhân bắt đầu không còn kiên nhẫn: " Ta nói các ngươi rốt cuộc có tính được hay không đây? Không tính thì ta đi xuống!" Chân hắn vừa nhấc lên, đang muốn đi xuống, chợt bên lỗ tai nghe được một thanh âm cất lên như tiếng nổ.

" Tiên sinh ngươi năm nay ba mươi hai, mười hai năm trước cha mẹ cùng qua đời, hiện có một anh một em gái, bần tăng nói có đúng không?" Thanh âm Ngộ Minh đại sư quả nhiên có hương vị của Phật môn sư tử hống, bất quá hắn không phải thanh âm của hắn làm cho trung niên nhân khựng lại, mà chính là vì nội dung trong câu nói, bởi vì trung niên nhân đã dừng chân lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua.

" A a, bần tăng còn biết, ngươi sinh nhằm mùa thu đông, cả đời lao lực bôn ba, áo cơm coi như không tệ, nhưng vẫn chưa có con." Xem ra Ngộ Minh đại sư đối với phản ứng của trung niên nhân rất vừa lòng, trên mặt đang mỉm cười.

" Đại sư nói thêm chút nữa." Trung niên nhân khẩn trương giương mắt nhìn Ngộ Minh.

" Vô lượng thọ phật, ta nói." Trương Cửu Linh đạo trưởng đi tới: " Bất quá có một số việc, là chuyện riêng tư, không biết thí chủ có ngại không?"

" Không quan hệ, ngươi nói đi." Trung niên nhân nói.

" Tốt lắm, ba năm trước đây thí chủ nhất thời động sắc niệm, từng làm điều sai lầm, hôm nay trên thân có bệnh kín, chuyện nam nữ cấm tuyệt, tuy trị liệu có khởi sắc nhưng muốn khỏi hẳn thì cần đến một năm thời gian, thật là đáng tiếc.."

Lời nói này cho dù mịt mờ, nhưng mọi người nghe được thì hiểu, dưới đài đột nhiên một trận cười to, trung niên nhân đứng ở trên đài, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, muốn nổi giận cũng không được, không giận cũng không xong, chuyện xấu này dĩ nhiên không thể nói với người ngoài, nhưng hết lần này tới lần khác là do hắn đồng ý cho Trương đạo nhân nói ra, cho nên hắn không thể làm được gì lão.

May mắn là người chủ trì là một người có kinh nghiệm phong phú, lập tức chạy tới: " Các vị, các vị, các ngươi xem, hai vị đại sư chính là cao nhân có chân tài thực học nha, bây giờ chúng ta lại tìm một vị khách thí nghiệm tiếp theo thôi." Hắn không chút phản ứng đẩy trung niên nhân đi xuống, muốn dời đi lực chú ý.

" Đừng nóng vội, cứ từ từ." Thần đồng leo xuống ghế: " Đã hôm nay có duyên gặp, ta sẽ giúp ngươi tiêu tai giải nạn a."

Trung niên nhân ngạc nhiên xoay người: " Ý tứ của ngươi là..?"

Tiểu thần đồng nở nụ cười cao thâm khó lường, đưa tay vào người tha tha một hồi xuất ra một viên đất, thấy dưới đài có nhiều người đang âm thầm nhíu mày suy nghĩ: " Tiểu hài tử này cũng thật quá đáng, trên người không ngờ lại bẩn như vậy!"

Tiểu thần đồng đưa cục đất cho trung niên nhân: " Viên này, ngươi trở về uống chung với nước, ba ngày sao kỵ đi ra ngoài, kỵ uống rượu hút thuốc, sau đó ngươi sẽ khỏi bệnh, tinh lực càng tăng tiến."

Sắc mặt mọi người lập tức kinh ngạc!

Sắc mặt trung niên nhân vừa rồi là màu trắng xanh, còn bây giờ đã biến thành màu đen, một tay chộp tới viên đất rồi sau đó ném mạnh vào mặt tiểu thần đồng. Vừa rồi hắn đã tức giận đến muốn nín thở, nhân cơ hội này phát tác, mắng to: " Tiểu súc sinh! Thật là không có dạy dỗ!"

Tiểu thần đồng quả nhiên là người có hàm dưỡng, cũng không hề tức giận, đứng ở nơi đó cũng không nhúc nhích, nhưng khi viên đất bay đến trước mặt hắn, lại phảng phất như gặp phải thứ gì đặc biệt, trực tiếp bay ra ngoài, theo gương mặt bay sát qua, bay ra sau đầu hắn, Tiểu Khai đang hưng phấn gắn thêm một sợi dây điện cuối cùng, vừa quay đầu lại, há miệng nói mới một từ: " Ta…"

Chợt nghe một tiếng rít gió, viên đất đã hướng thẳng vào miệng hắn.

Cả toàn trường trợn mắt kinh ngạc.

Thời khắc mấu chốt, chỉ thấy Tiểu Khai thật trấn định, vẫn không nhúc nhích, viên đất bay đến trước mặt hắn, phảng phất như chạm phải vật gì ngăn trở, đột nhiên bị kìm hãm, sau đó thẳng tắp rơi xuống.

" Chân khí hộ thể!" Đạo sĩ, hòa thượng, và tiểu thần đồng ba người sáu con mắt đồng thời bắn ra tinh quang.

" Ta kháo…đây là cái gì?" Tiểu Khai lúc này mới có phản ứng, bất chấp tất cả hắn liền nói: " Là ai làm, mẹ nó, ta nhất định phải báo thù."

Vẻ mặt Tiểu Khai khiêu khích ngẩng đầu lên, theo ánh mắt mọi người nhìn về hướng trung niên nhân.

" Không phải ta." Trung niên nhân hiển nhiên thân thể khỏe mạnh chỉ có hạn, vừa gặp phải một tiểu tử cao lớn có ánh mắt phẫn nộ, lập tức sợ hãi: " Kỳ thật là hắn làm." Tay hắn chỉ vào hướng tiểu thần đồng.

Tiểu thần đồng giống như một pho tượng phật đang mỉm cười, ánh mắt hiền lành quét về phía Tiểu Khai: " Ngươi không cần phẫn nộ, viên vừa rồi không phải là vật dơ bẩn phàm tục, mà là đại hồng đan quý giá nhất của Mật Tông ta, có thể chữa lành trăm bệnh, đáng tiếc ngươi vô duyên, lãng phí một viên thuốc tốt."