Đêm thật tĩnh lặng, không có trăng cũng chẳng có sao, mặt đất tối mịt, cơ hồ xòe tay không thấy năm ngón.



Bỗng, gió đêm thổi mạnh, cành lá khua xào xạc, khiến bầu không khí đêm tối càng thêm ghê tợn hơn.



Trên Sam Lĩnh, một bóng người chậm rãi bước đi...



Bỗng, bóng người ấy đứng lại, cất tiếng nói :



- Thiêm Thường Khuê, nếu đã đến thì đừng ẩn nấp, không thì thiếu gia bỏ đi đấy!



Người ấy vừa dứt lời, chợt thấy hai đốm sáng lạnh bay vút đến, vội lách tránh sang bên, tức giận quát to :



- Dùng ám khí đánh lén, kể được là hảo hớn gì chứ?



Vừa dứt lời, phía trái bỗng vang lên một giọng thấp trầm cười khảy nói :



- Tiểu tử quát tháo gì vậy hả? Lẽ nào đại gia lại không đến phó hẹn chứ?



Rồi liền thấy một người cao to từ phía trái đi ra.



Bóng người trước đó chính là Diêu Yến Huy, chàng lạnh lùng nói :



- Ngươi đã đến, vậy cuộc hẹn sinh tử giữa chúng ta bắt đầu được rồi!



Thiêm Thường Khuê cười hăng hắc :



- Đại gia đang chờ đến sốt cả ruột đây. Này, xem chưởng!



Trong bóng tối, chỉ thấy hai bóng người xáp vào nhau, bóng chưởng tung bay.



Chẳng rõ bao lâu trôi qua, vầng trăng non bỗng xuất hiện trên bầu trời, soi ánh sáng dịu dàng xuống khắp mặt đất.



Vầng trăng vừa ló dạng, hai bóng người cũng liền tách nhau ra.



Thiêm Thường Khuê trở tay rút lấy ngọn đại đao bên lưng, lạnh lùng quát :



- Tiểu tử, đại gia còn chưa biết tiểu danh của ngươi!



Diêu Yến Huy cười to :



- Chúng ta hẹn nhau quyết đấu sinh tử, hai người sẽ phải một mất một còn, bổn thiếu gia cũng chẳng sợ ngươi biết, bổn thiếu gia chính là Diêu Yến Huy đây!



Thiêm Thường Khuê mừng rỡ cười vang :



- Đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, khi gặp thì lại chẳng rốn chút công sức nào, thì ra tiểu tử ngươi là Diêu Yến Huy, ha ha...



Diêu Yến Huy cười khảy :



- Vậy là ngươi cũng vọng tưởng Bách Hội chân kinh phải không?



- Tiểu tử ngươi đã đoán đúng!



Diêu Yến Huy khinh miệt :



- E rằng ngươi không đủ bản lĩnh!



Thiêm Thường Khuê tức giận quát :



- Tiểu tử ngươi dám khinh khi đại gia, xem đao!



Đoạn liền sấn tới, đại đao vung lên, bổ thẳng vào mặt Diêu Yến Huy.



Diêu Yến Huy Ngân tiêu quét ngang, đồng thời lách sang phải tránh khỏi, tiện tay với chiêu “Ngân Quang Thiểm Diệu” điểm vào dưới nách đối phương, cười khảy nói :



- Cho dù ngươi có bản lĩnh, bổn thiếu gia cũng chẳng sợ ngươi.



Thiêm Thường Khuê bỗng tung mình sang bên quát :



- Tiểu tử ngươi nếu muốn nếm mùi đau khổ thì cứ không nói ra.



Diêu Yến Huy cười khảy :



- Ngươi quên là chúng ta quyết đấu sinh tử hay sao?



Thiêm Thường Khuê cười vang :



- Ai bảo ngươi là Diêu Yến Huy, đại gia đâu thể để cho ngươi chết một cách dễ dàng được.



Diêu Yến Huy huơ huơ ngân tiên trong tay, lạnh lùng nói :



- Ngươi chớ vọng tưởng, đã quên trận đấu lúc trưa rồi sao?



Thiêm Thường Khuê lòng thầm rúng động, tức giận quát :



- Đó là đại gia cố ý ngường ngươi thôi, ngươi chớ mà đắc ý! Hắc hắc! Để xem ngươi có chịu nổi ngọn đao này không?



Dứt lời lại tung mình lao tới, đại đao vung động kèm theo tiếng gió rít ghê rợn, tấn công tới tấp.



Diêu Yến Huy Ngân tiêu trong tay cũng thi triển tuyệt kỹ Ngân Tiêu thập nhị thức ứng phó, liền tức cuộc chiến ác liệt diễn ra, không còn nhìn thấy rõ bóng người nữa.




Hai người đang kịch chiến, bỗng hai bóng người từ dưới Sam Lĩnh phóng lên như bay, chẳng nói một lới, người rút bổng, người rút kiểm, xáp vào giao chiến ngay.



Bỗng lại có một người từ dưới phóng lên, đứng lại dưới một cây to, mắt rực tinh quang nhìn Diêu Yến Huy, mặt đầy vẻ quan tâm.



Diêu Yến Huy không ngờ lại còn có người lên núi, vung động Ngân tiêu bảo vệ toàn thân, quay đầu nhìn.



Chỉ thấy đại hán cưỡi ngựa đã gặp ở Nam Thành lúc ban ngày đang vung động Cầu Long bổng, thi triển chiêu thức tinh diệu, giao đấu kịch liệt với một lão nhân sử dụng trường kiếm.



Diêu Yến Huy bỗng liên tiếp thi triển tuyệt chiêu bức lui đối phương, tung mình lui ra quát :



- Dừng tay!



Tiếng quát như sấm rền, khiến hai người đang kịch chiến và cả Thiêm Thường Khuê cũng bất giác dừng tay lại, quay sang nhìn chàng.



Lão nhân đang đứng dưới cây thấy vậy, vội lách ra sau cây ẩn nấp.



Diêu Yến Huy lạnh lùng nhìn hai người nói :



- Hai vị cũng là đến đây vì cuộc hẹn sinh tử phải không?



Đại hán sử dụng Cầu Long bổng đáp :



- Đúng vậy!



Thiêm Thường Khuê cười hăng hắc quát :



- Bọn đại gia đã đến đây trước, không cho kẻ khác xen chân vào, hai ngươi hãy nhân sớm cút khỏi đây, nếu không, hừ hừ, đại khảm đao này của đại gia sẽ không khách sáo.



Lão nhân sử dụng trường kiếm ngửa mặt cười vang, tiếng cười như cú kêu quỷ gào, hết sức ghê rợn, hồi lâu mới ngưng cười, lạnh lùng nói :



- Kẻ khác để cho Đại Lực Vô Tình Đại Khảm Đao ngươi phát cuồng, nhưng lão phu không để cho ngươi tác quái đâu!



Thiêm Thường Khuê tức giận quát :



- Lão thất phu, ngươi tự tin chịu nổi đại khảm đao của đại gia hay không?



Lão nhân cười ngạo nghễ :



- Thiêm Thường Khuê, trong mắt lão phu, ngươi chỉ là trẻ lên ba thôi!



Thiêm Thường Khuê đâu chịu nổi những lời sỷ nhục như vậy, giân dữ quát :



- Lão thất phu thật đáng chết, xem đao!



Vừa dứt lời, đại đao trong tay đã quét mạnh ra, uy thế thật kinh người.



Lão nhân buông tiếng cười sắc lạnh, rụt người ra sau, trường kiếm trong tay quét ra nhanh như chớp, bổ thẳng vào ngực Thiêm Thường Khuê.



Diêu Yến Huy thấy hai người đã động thủ, bèn mỉm cười, đi đến trước đại hán sử dùng Cầu Long bổng, cười nói :



- Chẳng hay các hạ vì sao lại hẹn quyết đấu sinh tử với lão nhân kia vậy?



Đại hán không đáp mà lại hỏi lại :



- Sao các hạ không nói trước?



Diêu Yến Huy bị xối cho một gàu nước lạnh, bực mình nói :



- Vậy thì chúng ta không hỏi nhau thì hơn!



Đoạn quay mặt đi phía khác, không đếm xỉa đến địa hán ấy nữa.



Đại hán ấy ngần người, chằng ngờ đối phương còn cao ngạo hơn mình, nghe vậy cũng không thèm nhìn Diêu Yến Huy nữa.



Diêu Yến Huy bỗng rùng mình lao vào cuộc chiến giữa Thiêm Thường Khuê với lão nhân dùng trường kiếm, Ngân tiêu với chiêu “Trích Tinh Thủ Nguyệt” chia ra tấn công hai người.



Thiêm Thường Khuê với lão nhân dùng trường kiếm đành phải tung mình lui ra, cùng trừng mắt tức giận nhìn Diêu Yến Huy.



Diêu Yến Huy lạnh lùng nói :



- Chúng ta mỗi người có cuộc hẹn sinh tử riêng, hai vị động thủ gì kia chứ?



Thiêm Thường Khuê đang tức giận lão nhân này đã mắng y là trẻ lên ba, quyết giết lão nhân tại chỗ, bị Diêu Yến Huy quấy nhiễu, tức giận quát :



- Diêu Yến Huy, chuyện của đại gia mà ngươi dám can thiệp...



Sực nhớ trên giang hồ đang tìm kiếm Diêu Yến Huy, mình nói lộ ra, mưu đồ độc chiếm Bách Hội chân kinh sẽ gặp rất nhiều rắc rối, y hết sức hối hận, liền nín thinh không nói tiếp nữa.



Đại hán dùng Cầu Long bổng, lão nhân dùng kiếm và lão nhân nấp sau cây vừa nghe ba tiếng Diêu Yến Huy, liền tức giật mình sửng sốt.



Lão nhân dùng kiếm tung mình lao vào Diêu Yến Huy, vung tay chộp vào cổ tay chàng, lạnh lùng quát :



- Diêu Yến Huy, chúng ta hãy thân cận với nhau nào!



Diêu Yến Huy vừa nghe Thiêm Thường Khuê gọi tên mình, biết ngay sẽ gặp rắc rối to, liền vận công giới bị, thấy lão nhân lao đến tấn công, liền tung mình lui ra sáu thước, đưa ngang Ngân tiêu ngạo nghễ nói :



- Cho dù ba người cùng xông lên cũng đừng hòng lấy được Bách Hội chân kinh.



Lão nhân dùng kiếm trừng mắt quát :



- Ngươi mà không trao ra Bách Hội chân kinh, hôm nay đừng hòng xuống khỏi Sam Lĩnh này!



Diêu Yến Huy buông tiếng cười dài :



- Bổn thiếu gia đã đến phó hẹn sinh tử, cũng chẳng có ý định trở về!



Thiêm Thường Khuê quát :



- Diêu Yến Huy, chỉ cần ngươi chấp nhận Thiêm mỗ một điều, chẳng những chúng ta có thể giải trừ cuộc hẹn sinh tử, mà Thiêm mỗ còn có thể giúp ngươi xuống núi.



Diêu Yến Huy không đáp, lão nhân cười khảy nói :



- Thiêm Thường Khuê, ngươi mà giúp được hắn ư? Chớ có mơ tưởng.



Thiêm Thường Khuê tức giận quát :



- Vậy ngươi hãy thử xem.



Rồi liền vung đại đao từ trái quét ra, chém ngang lưng lão nhân dùng kiếm.



Lão nhân lẹ làng lách tránh, tung mình đến phía sau Diêu Yến Huy, lạnh lùng nói :



- Lão phu bây giờ chưa có thời gian giáo huấn ngươi, ngươi muốn chết, lát nữa lão phu sẽ thành toàn ngươi.



Thiêm Thường Khuê nghe vậy liền nhớ lại mục đích chính của mình, vội rụt đao về, đứng bên phải Diêu Yến Huy nói :



- Tiểu tử, ngươi có nhận lời khi nãy của Thiêm mỗ hay không?



Diêu Yến Huy cười khảy :



- Khi nãy ngươi đã nói gì? Bổn thiếu gia chưa nghe rõ.



Thiêm Thường Khuê quắc mắt :



- Hiện ngươi đang lâm nguy, muốn giữ lấy tính mạng còn khó hơn lên trời, ý đại gia là ngươi hãy chia nửa phần Bách Hội chân kinh cho đại gia, đại gia sẽ giúp ngươi xuống núi.



Diêu Yến Huy cười phá lên :



- Thiêm Thường Khuê, ngươi nghĩ hay lắm.



Thiêm Thường Khuê ngỡ Diêu Yến Huy đã bằng lòng, mừng đến nhảy cẫng lên, toét miệng cười nói :



- Đại gia mà không hay sao được? Này! Diêu Yến Huy, chúng ta hãy trừ khử bọn họ rồi hẵng tính.



Đoạn liền vung động đại đao, lao vào tấn công lão nhân dùng kiếm.



Diêu Yến Huy chợt động tâm, thầm nhủ :



- “Trước mắt nếu không nhân cơ hội lợi dụng Thiêm Thường Khuê hợp sức đánh lui hai người này, hậu quả đêm nay thật không thể lường được”.



Đoạn liền quét mắt nhìn gã đại hán, chậm bước tiến tới nói :



- Các hạ cũng muốn lấy Bách Hội chân kinh phải không?



Gã đại hán mắt sáng quắc nhìn Diêu Yến Huy, trầm giọng nói :



- Bách Hội chân kinh mọi người trong giới võ lâm đều liều mạng tranh giành, tại hạ cũng không ngoại lệ.



Diêu Yến Huy cười khảy :



- Các hạ một mình, e rằng chưa đủ bản lĩnh khiến tại hạ phải trao ra.



Đại hán cười ha hả :



- Các hạ đã quá xem thường tại hạ rồi.



Diêu Yến Huy cười khảy :



- Vậy là các hạ tự tin đủ bản lĩnh khiến tại hạ trao ra Bách Hội chân kinh chứ gì?



Đại hán buông tiếng cười to một hồi mới nói :



- Các hạ không tin ư?



Diêu Yến Huy lạnh lùng :



- Ngoại trừ một điều, tại hạ chẳng tin ai cả.



Đại hán ngẩn người :



- Điều gì?



Diêu Yến Huy nhấn mạnh giọng :



- Sự thật chứng minh.



Đại hán như bị Diêu Yến Huy khích nộ nói :




- Ý các hạ là...



Diêu Yến Huy trầm giọng tiếp lời :



- Thử là biết ngay.



Đại hán tức giận quát to, Cầu Long bổng nhanh như chớp vung ra, với chiêu “Hoàng Tảo Thiên Quân” quét ngang lưng Diêu Yến Huy và quát :



- Vậy các hạ hãy tiếp thử xem.



Diêu Yến Huy buông tiếng huýt dài, vung ngân tiên đón đỡ, chỉ nghe “keng” một tiếng chát chúa, hai người cùng bị bật lùi ba bước.



Diêu Yến Huy cười giòn nói :



- Các hạ chiêu thức tinh diệu lắm.



Đại hán không ngờ đối phương tuổi còn trẻ mà nội công thâm hậu như thế, nghe vậy sao không biết là đối phương mỉa mai mình, liền cả giận nói :



- Đừng nói nhiều vô ích, hãy tiếp thêm một bổng nữa.



Vừa dứt lời đã sấn tới, Cầu Long bổng với chiêu “Lực Hãm Ngũ Nhạc” tạo ra bóng xám rợp trời, như sóng dữ cuồn cuộn xô ra.



Diêu Yến Huy buông tiếng cười khảy, Ngân tiêu vung lên, lại ngạnh tiếp thế công của đối phương.



Đại hán thấy đối phương lại ngạnh tiếp, rúng động cõi lòng, vội hạ tay xuống, Cầu Long bổng đổi sang quét vào bụng Diêu Yến Huy.



Diêu Yến Huy vung Ngân tiêu lên vốn là hư chiêu, thấy đối phương đổi thế công, cũng liền rụt Ngân tiêu về, chớp nhoáng công ra bốn chiêu, uy thế hung hãn, liền bức lui đại hán hai bước.



Ngay sau đó, đại hán vung động Cầu Long bổng, chỉ thấy bóng bổng rợp trời, uy lực kinh người, bức lui Diêu Yến Huy hai bước trở lại.



Bên bày bắt đầu kịch chiến, đằng kia Thiêm Thường Khuê với lão nhân dùng kiếm đã giao đấu đến giai đoạn gay cấn.



Thì ra công lực giữa Thiêm Thường Khuê với lão nhân dùng kiếm cũng tương đương nhau, sau một hồi giao thủ, bởi nóng lòng thủ thắng nên đã cùng vận chân khí lên mũi đao kiếm, nào ngờ hai người nội công tương đương, vừa va chạm đao kiếm liền dính chặt vào nhau, buộc họ phải không ngừng vận công đối kháng.



Cách mượn vật đấu nội công thế này rất hao chân lực, nửa khắc sau, hai người trán đẫm mồ hôi và chảy dài xuống má.



Hai người nào phải không biết giao đấu thế này rất tiêu hao chân lực và nguy hiểm, nếu một bên nội lực yếu kém, đối phương liền thừa cơ lấn át, bên nội lực yếu kém không chết cũng bị tàn phế.



Hơn nữa, hai người đã dốc hết toàn lực, nếu không có một người công lực thâm hậu hơn xa hai người tách họ ra, thì phải đến khi một người thọ thương, trận đâu mới kết thúc.



Thiêm Thường Khuê cắn răng, hai tay cầm lấy đại khảm đao, đột nhiên vận kình đè mạnh, trường kiếm của đối phương liền bị đè xuống hai tấc.



Lão nhân trán nổi gân xanh, gắng sức đẩy lên, liền lại vãn hồi thế thua kém.



Hai người chân lực tiêu hao càng lúc càng nhiều, toàn thân y phục đã ướt đẫm mồ hôi, hơi thở nặng nhọc, nhưng vẫn trợn trừng mắt nhìn đối phương.



Lúc này, lão nhân nấp sau cây bỗng thò đầu ra nhìn hai người tỉ đấu nội lực, lại nhìn Diêu Yến Huy với đại hán tiêu bổng kịch chiến, lắc đầu thở dài, cất bước đi ra.



Lão nhân đi đến cách khoảng một trượng, đứng lại lớn tiếng nói :



- Mọi người hãy dừng tay.



Diêu Yến Huy và đại hán nghe vậy, liền cùng tung mình lui ra, quay nhìn đối phương, nhưng còn Thiêm Thường Khuê và lão nhân dùng kiếm thì không sao rời nhau ra được.



Diêu Yến Huy vừa nhìn rõ lão nhân mới xuất hiện, kinh ngạc kêu lên :



- Bạch lão trượng...



Lão nhân ấy chính là Bạch Thiên Vân, lúc ban ngày ông đã thầm quyết định đêm nay sẽ giúp Diêu Yến Huy một tay, nhưng ông vốn chưa biết danh tánh Diêu Yến Huy, đến khi nghe Thiêm Thường Khuê gọi ra mới biết, thì ra chàng thiếu niên này lại là người đã lấy được Bách Hội chân kinh mà trên giang hồ đang náo nức đồn đại.



Bạch Thiên Vân tuổi đã ngoài nửa trăm, vợ chồng cha con ly tán, sớm đã chán ngán cuộc sống giang hồ, nên không hề có ý định tranh giành Bách Hội chân kinh, nhưng sau khi biết Diêu Yến Huy, lòng cũng không khỏi rúng động.



Đó chẳng phải Bạch Thiên Vân có lòng tranh giành Bách Hội chân kinh, mà là ông biết một khi đã gọi ra danh tánh Diêu Yến Huy, ắt sẽ khiến hai người kia giáp công chàng ngay.



Đại hán lạnh lùng nói :



- Tôn giá bảo bọn này dừng tay có việc gì?



Bạch Thiên Vân mỉm cười :



- Các vị cũng chẳng phải có thâm thù đại hận gì, hà tất quyết sống chết với nhau thế này? Lão phu thật không tin một mạng người lại không bằng một con kiến.



Đại hán ngẩn người :



- Tôn giá đến đây để khuyên can ư?



Bạch Thiên Vân gật đầu cười :



- Chỉ cần các vị bằng lòng thì khuyên can có hề gì.



Đại hán lạnh lùng nhìn về phía Thiêm Thường Khuê và lão nhân dùng kiếm, nhạt giọng nói :



- Vậy tôn giá hãy khuyên can họ trước đi.



Bạch Thiên Vân ngớ người, tuy ông võ công chẳng kém, nhưng chưa đủ trình độ tách hai người đang tỉ đấu nội lực ấy ra, nghe vậy bất giác đứng thuỗn mặt ra.



Đại hán thấy vậy cười ha hả nói :



- Tôn giá nếu không đủ khả năng, hãy nhân sớm đi về thì hơn.



Diêu Yến Huy cười khảy tiếp lời :



- Chả lẽ các hạ có khả năng?



Đại hán đỏ mặt, tức giận nói :



- Vậy chứ các hạ có khả năng ư?



Bạch Thiên Vân cười :



- Chúng ta bằng vào sức một người tuy không thể tách họ ra được, nhưng nếu chung sức với nhau thì cứu họ không khó, hai vị có bằng lòng vậy không?



Đại hán ánh mắt sắc lạnh nhìn chốt vào Bạch Thiên Vân nói :



- Tại hạ không bằng lòng.



Y đang cầu mong hai người chết sớm để dễ bề ra tay cướp đoạt Bách Hội chân kinh mà y cho là đang ở trên mình Diêu Yến Huy.



Bạch Thiên Vân thở dài nói :



- Các hạ không bằng lòng thì thôi.



Diêu Yến Huy bỗng nói :



- Bạch lão trượng, chúng ta hai người hợp sức là đủ, không cần phải nhờ đến y.



Đoạn liền tung mình lao về phía Thiêm Thường Khuê và lão nhân dùng kiếm.



Đại hán lách người cản lại, cười lạnh lùng nói :



- Các hạ hãy hỏi tại hạ trước đã, rồi hẵng đi cũng chưa muộn.



Diêu Yến Huy cười khảy :



- Các hạ sợ họ tranh giành Bách Hội chân kinh với các hạ chứ gì?



Đại hán đỏ mặt, tức giận quát :



- Sợ ư? Vớ vẩn, tại hạ chẳng qua không muốn sinh thêm chuyện rắc rối thôi.



Diêu Yến Huy ngửa mặt cười vang, tiếng cười đầy mai mỉa lẫn khinh miệt.



Đại hán giận dữ quát :



- Im ngay.



Diêu Yến Huy chẳng thèm đếm xỉa đến y, tiếp tục cười vang, tiếng cười cao vút tận mây xanh.



Đại hán lửa giận xung thiên, Cầu Long bổng trong tay đột nhiên vung ra, bổ thẳng vào ngực Diêu Yến Huy và quát :



- Có giỏi hãy cười tiếp thử xem.



Diêu Yến Huy vụt ngưng cười, lạng người tránh sang bên, vừa định cất tiếng...



Bỗng nghe hai tiếng rú thảm vang lên, chàng giật mình quay đầu nhìn, chỉ thấy Thiêm Thường Khuê với lão nhân dùng kiếm đều miệng thổ huyết, ngã ngữa ra trên đất, nằm yên bất động lưỡng bại câu thương.



Diêu Yến Huy tức giận quay nhìn đại hán, trừng mắt quát :



- Cách giết người của các hạ thật là cao minh.



Đại hán cười khảy :



- Đó là họ tự chuốc lấy cái chết, các hạ chớ ngậm máu phun người.



Diêu Yến Huy cười to :



- Họ tự chuốc lấy cái chết ư? Các hạ thật khéo nói.



Bạch Thiên Vân chậm bước đi đến bên Thiêm Thường Khuê, cúi xuống nhìn, thấy hai người hơi thở thoi thóp, bất giác lại buông tiếng thở dài.



Diêu Yến Huy bước nhanh đến, đỡ Thiêm Thường Khuê lên nói :



- Thiêm Thường Khuê, hãy gắng lên, cuộc hẹn sinh tử của chúng ta chưa kết thúc mà.



Thiêm Thường Khuê từ từ mở mắt ra, nhìn Diêu Yến Huy, giọng yếu ớt nói :



- Cuộc hẹn sinh tử đã kết thúc rồi. Thiêm mỗ hứa với ngươi, kiếp sau ăn uống sẽ trả tiền sòng phẳng.



Dứt lời, nhếch môi cười, từ giã cõi đời.



Diêu Yến Huy thấy Thiêm Thường Khuê trước khi chết đã biết hối lỗi, bất giác cảm động đến tuôn rơi hai giọt nước mắt.



Đại hán dùng bổng thấy Diêu Yến Huy và Bạch Thiên Vân mặt lộ vẻ căm thù, bỗng tung mình lao tới, vung chưởng bổ ra...



Diêu Yến Huy đang đỡ thi thể của Thiêm Thường Khuê, Bạch Thiên Vân đang đứng thừ ra nhìn lão nhân dùng kiếm cũng đang chết, đại hán dùng bổng đột nhiên lao đến, một chưởng bổ thẳng vào Bạch Thiên Vân.



Bạch Thiên Vân chẳng ngờ đại hán lại ám toán, khi chưởng phong ấp đến gần mới phát giác, giật mình kình hãi, vội lách tránh thì đã muộn.



“Bình” một tiếng trúng chưởng vào lưng, Bạch Thiên Vân văng ngay ra xa hơn trượng, miệng phún máu tươi, ngã ngồi trên đất.




Đại hán một chưởng đắc thủ, cười khảy hai tiếng, lại tung mình lao tới vung tay xuất chưởng, y quyết hạ sát Bạch Thiên Vân rồi bức bách Diêu Yến Huy trao ra Bách Hội chân kinh.



Bạch Thiên Vân lúc này đã thọ trọng thương, đang ngồi trên đất, đại hán lại xuất chưởng công đến, sao thể tránh khỏi, mắt thấy đã sắp táng mạng...



Ngay trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, bỗng một luồng tiềm lực vô hình ập đến, cản chưởng lực của đại hán lại.



Đại hán không được toại ý, hết sức tức giận quát to :



- Diêu Yến Huy, ngươi dám cản trở việc làm của đại gia hả?



Luồng tiềm lực vô hình ấy chính là Càn Thiên cương khí do Diêu Yến Huy phát ra. Thì ra sau khi đại hán một chưởng đả thương Bạch Thiên Vân, Diêu Yến Huy cũng đã bừng tỉnh, vừa lúc thấy đại hán lại xuất chưởng tấn công Bạch Thiên Vân, chàng vội ra tay tiếp cứu, và cũng hết sức căm giận hành động vô sỉ của đại hán, nghe vậy cười khinh miệt nói :



- Thừa lúc người bất phòng ra tay ám toán, đáng kể là hảo hớn gì chứ?



Đại hán cười khảy :



- Để y sống cản trở việc làm của đại gia, giết y đi là phải rồi.



Diêu Yến Huy tiến tới một bước, lạnh lùng quát :



- Ngươi chớ tưởng không có ông ấy là thắng được bổn thiếu gia.



Đoạn liền vận đề công lực, sẵn sàng ứng địch.



Đại hán cười to :



- Diêu Yến Huy, khôn hồn hãy mau trao ra Bách Hội chân kinh còn có thể giữ lại mạng sống, nếu không, hắc hắc, e rằng cả chân kinh lẫn tính mạng cũng chẳng còn, lúc ấy hối hận đã muộn.



Diêu Yến Huy liếc mắt nhìn Bạch Thiên Vân, thấy ông đang nhắm mắt điều tức, bèn yên tâm cười khảy nói :



- Tự ba hoa khoác lác thì có ích gì, khôn hồn hãy sớm cút khỏi đây, nếu không, hừ. Bổn thiếu gia mà nổi giận, một chưởng bổ chết ngươi ngay.



Đại hán thấy Diêu Yến Huy bắt chước giọng điệu của mình, mắng nhiếc lại mình, liền bừng lửa giận quát :



- Tiểu tử ngươi muốn chết, xem bổng.



Rồi liền tung mình lao tới, Cầu Long bổng vung ra, quét ngang lưng Diêu Yến Huy.



Diêu Yến Huy lạng người tránh khỏi, Ngân tiêu nhanh như chớp tung ra, điểm vào huyệt Nhũ Trung trên ngực trái đối phương, cười khảy nói :



- Kẻ muốn chết chưa biết là ai.



Trong khi nói, Ngân tiêu vung động, chớp mắt đã công ra năm sáu chiêu, thế như bài sơn đảo hải, bức bách đại hán thoái lui lia lịa.



Đại hán vừa kinh vừa giận, vung động Cầu Long bổng đỡ gạt sáu chiêu của Diêu Yến Huy, rồi liền giành lấy tiên cơ, Cầu Long bổng như giao long xuất thủy, kèm theo tiếng gió rít vù vù phản công Diêu Yến Huy.



Diêu Yến Huy bỗng vận công vào tay phải, vung Ngân tiêu lên đón đỡ Cầu Long bổng.



Chỉ nghe tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, hai bóng người tách nhau ra, cùng bị bật lùi năm sáu thước.



Diêu Yến Huy buông tiếng cười to, tung mình lao tới, Ngân tiêu với chiêu “Tinh La Kỳ Bố” nhanh như chớp điểm vào ngực đối phương và quát :



- Thì ra quả thật cũng có chút bản lĩnh, thảo nào dám huênh hoang khoác lác, hãy tiếp thêm chiêu nữa.



Đại hán sớm biết võ công và nội lực của đối phương đều tương đương với mình, nghe vậy buông tiếng cười khảy, cũng chằng trả lời, quả vung Cầu Long bổng ngạnh tiếp.



Diêu Yến Huy thấy vậy liền gia tăng công lực vào tay phải, mắt thấy tiêu bổng sắp chạm nhau, đại hán bỗng lách người sang bên, Cầu Long bổng hạ xuống, quét vào hai chân Diêu Yến Huy.



Diêu Yến Huy chẳng ngờ có vậy, tránh né không kịp, bị Cầu Long bổng quét trúng đùi, “soẹt” một tiếng, ống quần rách toạt một đường dại mấy tấc.



Chiêu bổng này uy lực rất mạnh, khiến Diêu Yến Huy cơ hồ gãy xương đùi, đau thấu tim gan, đùi liền sưng to, loạng choạng lùi sau mấy bước.



Đại hán một chiêu đắc thủ, thấy Diêu Yến Huy xương đùi chưa gãy, kinh ngạc thầm nhủ :



- “Chiêu bổng này của mình ít ra cũng có hai trăm cân sức, vậy mà không đánh gãy được xương đùi hắn”.



Đoạn lại vung động Cầu Long bổng, với chiêu “Lực Tảo Thiên Quân” quét ngang lưng Diêu Yến Huy.



Diêu Yến Huy bị trúng một bổng, bất giác lửa giận xung thiên, cắn răng cố nén đau, vung động Ngân tiêu vừa định công ra.



Bỗng thấy đối phương lại công đến, chàng buông tiếng cười khảy, tung mình lên cao hơn trượng, lộn người trên không, đầu dưới chân trên lao nhanh xuống, Ngân tiêu với chiêu “Ngân Hà Đảo Tả” tạo ra một làn sáng bạc, phủ chụp xuống đỉnh đầu đối phương.



Đại hán thấy đối phương loáng cái đã mất dạng, bất giác sững sờ, bỗng thấy ánh bạc từ trên phủ chụp xuống, giật mình kinh hãi, vội lạng người sang bên hai thước, Cầu Long bổng vung quét lên trên đón đỡ.



Diêu Yến Huy buông tiếng cười khảy, Ngân tiêu trong tay hạ nhanh xuống, điểm vào ngực trước đối phương.



Đại hán Cầu Long bổng vừa mới vung ra, bỗng thấy Ngân tiêu đối phương công đến, vội lại lách người sang bên hai thước, nhưng Diêu Yến Huy đã như bóng theo hình đuổi đến, Ngân tiêu bổ thẳng xuống vai y.



Chiêu này của chàng rất nhanh và hung mãnh, đại hán hồn phi phách táng, vội nhào xuống đất và lăn sang bên, tránh khỏi trong đường tơ kẽ tóc.



Diêu Yến Huy không đuổi theo, đứng lại cười khinh mỉa nói :



- Thế tránh này thật là tuyệt diệu.



Đại hán đứng bật dậy, đỏ mặt quát :



- Tiểu tử ngươi dám cười đại gia, đại gia liều mạng với ngươi.



Dứt lời liền lao tới như điên cuồng, Cầu Long bổng vung ra tới tấp, quyết hạ sát Diêu Yến Huy tại chỗ.



Diêu Yến Huy buông tiếng cười khảy, tung mình vào trong bóng bổng rợp trời của đối phương, Ngân tiêu thi triển chiêu “Phong Vũ Tiêu Tiêu” tinh diệu nhất trong Ngân Tiêu thập nhị thức.



Chiêu này ảo diệu khôn lường, Diêu Yến Huy lần nào thi triển cũng dành được phần thắng, uy thế hung mãnh như sấm sét.



Đại hán quả không sao tránh khỏi, y chỉ thấy ánh bạc ngợp trời, bỗng trên vai đau nhói, cả cánh tay trái tê dại không cất lên được nữa, đồng thời người loạng choạng ngả sang phải.



Diêu Yến Huy buông tiếng cười giòn, vừa định tung mình lao tới, bỗng cảm thấy đùi đau nhói, không sao vận đề chân khí, cúi nhìn xuống, thấy vết thương trên đùi đã sưng to khủng khiếp, vội đứng lại cười khảy nói :



- Võ công xoàng xĩnh thế này mà cũng dám tranh giành Bách Hội chân kinh.



Đại hán loạng choạng ngả sang bên mấy thước mới đững vững lại được, lòng kinh hãi thầm nhủ :



- “Giờ tay trái mình không cử động được, võ công suy giảm không ít, nếu tiếp tục động thủ hẳn sẽ bất lợi, nhưng bỏ đi thì thật không cam tâm”.



Y mới bị trúng tiêu ngả sang bên, nên chưa phát giác Diêu Yến Huy chân trái cũng không cử động được, nghe vậy cười khảy nói :



- Đại gia chẳng qua nhất thời thiếu thận trọng mới bị ngươi đánh trúng, nhưng ngươi chớ vội đắc ý, đại gia cũng sẽ trả lại cho ngươi một bổng.



Đoạn giơ Cầu Long bổng lên, dợm tung mình lao tới.



Diêu Yến Huy thấy vậy kinh hãi thầm nhủ :



- “Chả lẽ y đã nhận ra thương thế nơi đùi mình? Mình hãy thử trước xem sao”.



Đoạn cố cất chân tiến tới một bước, lạnh lùng nói :



- Nếu tôn giá còn muốn chỉ giáo tiếp thì tốt quá. Nào, hãy tiếp thêm chiêu nữa.



Đoạn lại vận đề chân khí, tiến tới một bước dài.



Đại hán ngỡ là Diêu Yến Huy định tấn công thật, giật mình kinh hãi, bất giác lùi sau một bước.



Diêu Yến Huy thấy vậy cười to nói :



- Tưởng đâu tôn giá thật sự là người kiên cường, nào ngờ cũng chỉ là kẻ có tập giật mình.



Đoạn vung động Ngân tiêu trong tay, ánh bạc loang loáng, lại tiến tới một bước dài.



Đại hán thấy vậy lại bất giác lùi sau một bước, thầm nhủ :



- “Xem ra nếu không bỏ đi, đêm nay e sẽ dữ nhiều lành ít”.



Thế là y không còn hung hãn nổi nữa, thò tay vào lòng lấy ra hai ngọn tiền đồng, vung tay ném ra, nhằm vào thượng và trung bàn Diêu Yến Huy, đồng thời quay người phóng đi và quát :



- Diêu Yến Huy, một tiêu ngươi đã ban tặng, đại gia sẽ không bao giờ quên, hẹn tái ngộ.



Dứt lời, người đã phóng đi xa mấy trượng.



Diêu Yến Huy thấy đối phương bỏ đi, thầm thở phào nhẹ người, lớn tiếng :



- Tôn giá đã xem trọng Diêu Yến Huy này, trên chốn giang hồ tại hạ sẵn sàng hầu giáo.



Diêu Yến Huy chờ cho đại hán ấy khuất dạng, vội ngồi xếp bằng trên đất, điểm vào mấy chỗ huyệt đạo trên đùi trái, vết sưng liền giảm đi rất nhiều. Nhưng chàng biết trong thịt có máu tụ, phải rạch da cho máu chảy ra mới có thể chóng bình phục, nhưng trên mình chàng không có dao, huyệt đạo trên đùi lại đã điểm khóa, không thể đứng lên đi được.



Bỗng nghĩ đến Bạch Thiên Vân, ngẩng lên nhìn, thấy Bạch Thiên Vân đã mở mắt ra, liền mừng rỡ cất tiếng gọi :



- Bạch lão trượng, xin hãy đến đây giúp tại hạ chút việc.