Dưới ánh trăng, một bóng trắng lướt đi như tia chớp, ra khỏi Thiết Thụ quan, dưới nách cắp theo một thiếu nữ tóc dài buông xõa.



Đó chính là người áo trắng bịt mặt Diêu Yến Huy, sau khi đơn thân một mình đại phá Từ Nguyệt quán, mang theo thiếu nữ áo lục bị điểm huyệt rời khỏi Thiết Thụ quan.



Chàng mang theo một thiếu nữ mê man đi đêm thế này chẳng phải rất bất tiện ư?



Chàng tuy biết rõ đang đêm mang theo một thiếu nữ trai đơn gái lẻ thế này rất dễ khiến người hiểu lầm, nhưng chàng cũng biết một khi trời sáng, chuyện chàng đại phá Từ Nguyệt quán sẽ lập tức lan truyền, lúc ấy Thiếu Thụ Quan sẽ có rất nhiều phiền phức xảy ra, vì vậy chàng đành phải mang thiếu nữ áo lục rời khỏi Thiết Thụ quan.



Diêu Yến Huy phóng đi một hồi, rời xa Thiếu Thụ Quan đã gần mười dặm đường, chàng sực nhớ thiếu nữ huyệt đạo chưa giải, vội đứng lại, quét mắt nhìn quanh, chỉ thấy bốn bề ánh trăng vằng vặc, không có một chỗ có thể dung than.



Chàng thầm buông tiếng thở dài, lại tung mình phóng đi.



Chàng biết một người huyệt đạo bị phong bế quá lâu rất hại đến sức khỏe, nhưng lại sợ một khi thiếu nữ hồi tỉnh, rất có thể sẽ giống như Tăng Tú Anh...



Một Tăng Tú Anh đã đủ khiến chàng khó ăn khó nói với Lạt Thủ Hằng Nga rồi, nếu còn chuốc thêm một trong Vân Trung song phụng này, chàng thật không còn đủ can đảm gặp lại Lạt Thủ Hằng Nga nữa.



Diêu Yến Huy vừa phóng đi vừa nghĩ cách thu xếp thiếu nữ này, vốn ra chàng định mang nàng đi tìm một chỗ dung thân, dùng phương pháp như với Lạt Thủ Hằng Nga cứu chữa cho nàng, và sẽ bỏ đi trước khi nàng hồi tỉnh, nhưng giờ thì biện pháp ấy đã không thông, bốn bề trống trải, thiếu nữ lại thọ nội thương, trong đêm khuya làm sao có thể để cho một cô gái lưu lạc ở chốn không người thế này?



Bỗng Diêu Yến Huy cắn răng dừng lại, quét mắt nhìn quanh, đi đến bên lề đường, ánh mắt vô tình chạm vào đôi nhũ hoa nửa kín nửa hở của nàng, lòng bất giác rung động, vội từ trong bao nải lấy ra một chiếc áo, đắp lên mình nàng, rồi nắm lấy cổ tay vận chân khí truyền sang.



Hồi lâu, chàng buông tay ra đứng lên, mắt nhìn lên trên một ngọn cây cách đó không xa, trong lúc vô kế khả thi, chàng đành phải áp dụng phương pháp trước.



Chỉ thấy chàng bỗng vung tay, hư không điểm vào huyệt Toàn Cơ thiếu nữ, rồi vội tung mình lên trên cây.



Thiếu nữ huyệt đạo được giải, lát sau đã hồi tỉnh, mở mắt ra quét nhìn quanh, ngồi bật dậy, “ủa” lên một tiếng kinh ngạc.



Theo sự tưởng tượng của nàng thì lúc này mình đã bị Độc Giác Đầu Đà giày vò, tấm thân trong trắng đã mất... Nào ngờ sự thật khác hẳn, chỉ thấy bốn bề trống vắng, không một bóng người, trên mình đắp một chiếc áo đàn ông, thân thể không hề có vẻ gì khác lạ.



Thiếu nữ cầm lấy chiếc áo đàn ông lên, gió đêm thổi qua, trước ngực chợt lạnh, cúi xuống nhìn, chỉ thấy chiếc áo đã bị xé mất một mảnh, đôi nhũ hoa hở ra nửa phần...



Nơi đây tuy không có bóng người, nhưng thiếu nữ cũng thẹn đến vội dùng chiếc áo trắng trong tay che ngực lại, trố to mắt nhìn xung quanh.



Đồng thời lòng nghĩ... mình vì cãi nhau với tỷ tỷ, giận dỗi bỏ đi mới gặp phải kẻ thù, động thủ ác chiến thọ nội thương, nên mới bị ba gã đại hán sanh cầm...



Lão đầu đà đầu có bướu thịt nàng biết là dâm tặc Độc Giác Đầu Đà, y định cưỡng hiếp mình, mình chống lại nên bị xé rách áo ngực, trong cơn kinh hoàng mình đã ngất xỉu.



Lúc bấy giờ, nàng mơ màng như nghe có một tiếng quát...



Khi hồi tỉnh thì đã ở đây một mình...



Những hồi ức này khiến nàng khẳng định là đã có người cứu mình, và người này là một chính nhân quân tử.



Thiếu nữ tuy mừng vì sự trong trắng chưa mất, nhưng hết sức đau khổ với người đã cứu mình mà lại không muốn gặp mặt.



Một người con gái giữ mình như ngọc, thân thể đã bị người nhìn thấy, mà lại là chỗ quan trọng, tuy giữa hai người một là với thủ đoạn cưỡng bức, một là vì cứu mình, nhưng nàng cũng cảm thấy đã bị làm nhục...



Thiếu nữ bỗng cắn răng, lẩm bẩm :



- Trời hỡi! Vì sao trời lại bỡn cợt Lữ Phụng Ngọc thế này? Chả lẽ kiếp trước Lữ Phụng Ngọc đã gây nhiều tội ác lắm hay sao?



Bỗng đổi giọng căm thù nói tiếp :



- Độc Giác Đầu Đà, tên dâm tặc ngươi, Lữ Phụng Ngọc ta một ngày còn sống, nếu không băm vằm ngươi ra làm muôn mảnh thật khó mà nguôi niềm căm hận trong lòng.



- Còn nữa, người đã cứu Lữ Phụng Ngọc, mặc dù người không cho Phụng Ngọc biết người là ai, nhưng tấm thân con gái quý báu của Phụng Ngọc đã bị người nhìn thấy rõ, từ đây tấm thân này đã thuộc về chỉ một mình người, nếu người đã lớn tuổi hay đã có vợ, Phụng Ngọc cũng sẵn sàng gửi thân báo đáp. Nếu không, Phụng Ngọc sẽ vĩnh viễn náu thân cửa Phật... Tuy người không để tâm việc cứu giúp Phụng Ngọc, nhưng Phụng Ngọc chẳng thể quên được. Người không cho Phụng Ngọc quen biết, Phụng Ngọc sẽ cố gắng dò la, một ngày còn sống trên đời cũng không bao giờ bỏ qua việc này.



Thiếu nữ vừa dứt lời, bỗng quay người phóng nhanh đi.



Diêu Yến Huy nấp trên cây, nghe rõ từng tiếng nói của Lữ Phụng Ngọc, chàng nằm mơ cũng chẳng ngờ nàng lại phân biệt ân oán sâu sắc đến vậy.



Chàng nghe đến lòng rúng động dữ dội, hồi lâu mới nhớ phóng xuống đất.



Chàng cúi đầu chậm chạp bước đi, lòng hết sức rối rắm...



Lữ Phụng Ngọc này thật quyết liệt, mặc dù nàng chưa biết danh tính chàng, từ nay chỉ cần không bịt mặt là nàng chẳng thể tìm được, nhưng nàng sẽ lỡ mất tuổi xuân một đời, vậy thì chàng thật có lỗi với nàng.



* * * * *



Trên giang hồ, sự kiện kinh hoàng về Tư Đồ Sơn tuy đã bình lặng, nguyên nhân chỉ có vài người biết, nhưng một sự kiện kinh hoàng khác lại ngày một gia tăng, người chết vô số, sự hung tàn khiến cả giang hồ điêu đứng.



Chung Thanh Ma Ảnh ẩn tích tám mươi năm đã tái hiện giang hồ, lại với tiếng chuông hại người, sự biến trọng đại ấy lập tức khiến cho giới hiệp nghĩa võ lâm khẩn cấp bàn cách ứng phó.



Sự hưng khởi của người áo trắng bịt mặt, chưởng bại Hàn Băng Ác Long, tiêu hạ Khô Lâu Âm Bà, một mình đại phá Từ Nguyệt quán, hạ sát Siêu Thế đạo nhân, Độc Giác Đầu Đà và Tam Vỹ Hồ Ly, đã khiến giới võ lâm xôn xao bàn tán.



Lúc này thanh danh của người áo trắng bịt mặt trên giang hồ xem ra còn lấn át cả Thập tứ kỳ nhân.



Khắp mọi nơi trên giang hồ, người áo trắng bịt mặt đã trở thành một nhân vật vĩ đại, được dân chúng khen tụng trong lúc trà dư tửu hậu.



Nhưng bản thân chàng thì vẫn hết sức đau khổ bởi bao chuyện rắc rối.



Chàng chậm chạp bước đi, theo đại lộ tiến vào Nhạc Dương, một thành trấn náo nhiệt nhất Động ĐÌnh tám trăm dặm.



Lúc này là trung tuần tháng tám, hơi lạnh từ mặt hồ bốc lên, khiến Nhạc Dương giá lạnh hơn các nơi khác, nhưng chàng vẫn chỉ một bộ y phục trắng mỏng, không hề cảm thấy lạnh, hiển nhiên công lực chàng đã dạt đến mức độ hàn thử bất xâm.



Diêu Yến Huy ngửa mặt nhìn, thấy vầng thái dương đã lặn, ráng chiều nhuộm đỏ cả một góc trời tây.



Diêu Yến Huy mắt luôn chú ý đến từng người đi đường, lòng chứa chan hy vọng. Nhưng chàng đã đi khắp thành Nhạc Dương, chỉ thấy mọi người ngoại trừ nhìn mình với ánh mắt khen phục, không hề thấy người đang cần tìm.



Chàng có phần cảm thấy thất vọng, hôm nay chỉ còn cách Trung Thu ba ngày, nếu qua khỏi ba ngày mà nghĩa huynh không mang Ngọc Long Huyết Bôi đến thì gương mặt xấu xí của chàng vĩnh viễn chẳng thể hồi phục.



Chàng bất giác khẽ buông tiếng thở dài, đi về phía bờ hồ Động Đình.



Diêu Yến Huy mắt nhìn cảnh sắc xinh đẹp của hồ Động Đình, long bất giác bừng dậy vô vàn phiền não, buột miệng ngâm :



- Tháng tám thu Động Đình, nước tiêu sương bắc chảy. Thân cô lẻ chiếc bóng, sầu oán hận triền miên. Đêm lạnh khổ nhung nhớ, canh ba bội thương tâm. Mong cho nghĩa huynh đến, diện mạo được phục hồi...




Thốt nhiên, một tiếng quát to cắt đứt tiếng ngâm của chàng, nhìn về phía ấy, chỉ thấy một đại hán áo vàng mặt rất hung dữ đang quát mắt một ngư phu.



Ngư phu này tuổi chừng năm mươi, mặt mày hồng hào, tinh thần quắc thước, hai mắt sáng ngời, nhưng y phục xốc xếch, rất không tương xứng với thân thể cường tráng của ông.



Lúc này đại hán áo vàng đang quát mắng, ông cúi đầu lặng thinh, mặt lộ vẻ sợ hãi.



Diêu Yến Huy thấy vậy thắc mắc thầm nhủ :



- “Lão nhân ấy rõ ràng thân hoài tuyệt học mà lại nhẫn nhịn một đại hán... vậy đại hán này là nhân vật gì?”



Bỗng lại nghe tiếng quát to, đại hán áo vàng quát :



- Luật lệ ở đây, lão nhi quên rồi sao hả?



Lão ngư phu cúi đầu cung kính nói :



- Tiểu lão nhi đâu dám quên, mà chỉ là vì...



- Chỉ vì sao?



Lão ngư phu sợ sệt, run giọng nói :



- Vì tiểu lão nhi hôm nay thu hoạch rất ít, không sao nộp nổi thuế hồ, xin đại gia lượng thứ cho!



Đại hán áo vàng trầm giọng :



- Lão nhi đánh lưới được mấy con cá?



- Không đến mười cân, tiểu lão nhi nhà tám người, hoàn toàn cậy vào...



Đại hán áo vàng bực mình quát :



- Đừng lải nhải, số cá ấy kể như thuế hồ của lão hôm nay được rồi!



Lão ngư phu tiến tới nắm lấy hai tay đại hán áo vàng van vỉ :



- Hoàng đại gia, van lão nhân gia ban ơn, tiểu lão nhi nhà tám miệng ăn, mấy cân cá này chỉ tạm đủ no cho một ngày, sao nộp nổi thuế hồ...



Đại hán áo vàng bỗng vung tay, hất lão ngư phu ra mấy thước, hầm giọng quát :



- Lão thất phu, Động Đình hồ được yên bình như hôm nay là nhờ ai, lão lại dám không nộp thuế hồ, cứ lải nhải toàn những lời vớ vẩn, khốn kiếp!



Diêu Yến Huy vỡ lẽ, thầm nhủ :



- “Đại hán áo vàng này có lẽ là tay sai của một tổ chức bạo lực ở Động Đình hồ, mọi ngư dân tại đây hằng ngày đều phải nộp thuế cho y... Nhưng lão ngư phu xem ra chẳng phải người tầm thường, vì sao lại nhẫn nhịn...”



Đang suy nghĩ, lại nghe lão ngư phu van vỉ :



- Tiểu lão nhi nào dám quên Hỏa Long bang đã giữ gìn an toàn cho Động Đình hồ, để cho ngư dân được an cư lạc nghiệp. Nhưng hôm nay tiểu lão nhi mà nộp thuế hồ, cả nhà tám người phải nhịn đói, nên xin Hoàng đại gia thông cảm cho, ngày mai tiểu lão nhi sẽ nộp đủ...



Đại hán áo vàng cười khảy hai tiếng, trầm giọng nói :



- Lão thất phu còn chưa biết điều, đại gia phải dùng đến luật thuế đấy!



Lão ngư phu kinh hãi, toàn thân run rẩy, gật đầu nói :



- Nộp! Tiểu lão nhi nộp...



Đoạn từ trong lòng móc ra ba miếng bạc vụn chừng bốn năm lạng, cầm lấy một miếng chừng một lạng trao cho đại hán áo vàng.



Đại hán áo vàng thấy lão ngư phu chỉ đưa có một lạng, tức giận trừng mắt, vừa định quát...



... Chỉ thấy lão ngư phu lại cầm một miếng bạc chừng hai lạng nói :



- Tiểu lão nhi hôm nay được cả thảy không quá năm lạng, một lạng nộp thuế hồ, hai lạng biếu đại gia uống rượu, còn lại hai lạng xin đại gia ban cho tiểu lão nhi một nhà tám miệng...



Đại hán áo vàng được lão ngư phu hối lộ cho hai lạng bạc, không còn làm hung làm dữ nữa, tức khắc nhét bạc vào lòng, không chờ lão ngư phu dứt lời, y lại quát :



- Đừng lải nhải nữa, đại gia niệm tình lão trước nay là một ngư dân thủ phận, tạm tha cho lão một phen, lần sau mà không nộp đủ thuế, sẽ không dễ dẫi như vậy nữa đâu!



Lão ngư phu mặt đầy vẻ cảm kích nói :



- Vâng! Vâng! Đại gia ban ơn, tiểu lão nhi mãi mãi nghi nhớ!



Đại hán áo vàng buông tiếng cười khảy, sải bước bỏ đi.



Lão ngư phu nhìn theo bóng y, nhếch môi cười lạnh lùng.



Bỗng lão ngư phu chau mày, mặt đẩy vẻ buồn bã, khẽ buông tiếng thở dài.



Diêu Yến Huy lặng nghe hai người đối đáp, thầm nhủ :



- “Lão ngư phu hẳn là có mưu kế gì đó, nếu không, chắc chắn chẳng nhẫn nhịn thế này...



Hỏa Long bang ở Động Đình hồ áp bức ngư dân thu thuế, bạo hành này mình đã biết, sao để họ tiếp tục được?”



Đang suy nghĩ, bỗng thấy lão ngư phu cất bước đi, chợt động tâm, đuổi theo cất tiếng gọi :



- Lão trượng, khoan đi đã!



Lão ngư phu đi được mấy bước, bỗng nghe có người gọi, đứng chân ngoảnh đầu lại nhìn, thấy đó là một người áo trắng bịt mặt, lòng thầm rúng động hỏi :



- Bằng hữu gọi tiểu lão nhi có việc gì?



Diêu Yến Huy mỉm cười :



- Người áo vàng đã đòi lão trượng nộp thuế hồ khi nãy phải chăng là thủ hạ của Hỏa Long bang?



Lão ngư phu sửng sốt :



- Bằng hữu đã nghe cả rồi ư?



Diêu Yến Huy gật đầu cười :



- Vâng, xin lão trượng chớ trách!



Lão ngư phu lắc đầu :



- Bằng hữu là người ngoại hương, đương nhiên là không rõ luật lệ đánh cá của Động Đình hồ...



Diêu Yến Huy cười tiếp lời :



- Lão trượng e cũng không phải là người bản địa, đúng chăng?



Lão ngư phu biến sắc mặt :



- Bằng hữu nói vậy nghĩa là sao?



Diêu Yến Huy mỉm cười :



- Lão trượng đừng lo, bổn nhân tuyệt đối không có mưu đồ, xin hãy an tâm!



Lão ngư phu cũng nhận thấy mình thất thố, nhếch môi cười nói :



- Tổ tiên ba đời của tiểu lão nhi đã cư trú ở Động Đình, đánh cá mưu sinh...



Diêu Yến Huy khẽ cười tiếp lời :



- Lão trượng có thể giấu kẻ khác chứ không giấu nổi bổn nhân, tình thái mà lão trượng đã đối với người áo vàng khi nãy rõ ràng hết sức dằn nén niềm tức giận trong lòng.



Lão ngư phu tái mặt, lớn tiếng nói :



- Người áo trắng bịt mặt, nếu các hạ không nói ra dụng ý, chớ trách lão phu không khách sáo!



Lão ngư phu trước sự quát mắng của đại hán áo vàng mà còn nhẫn nhịn được, vậy mà lúc này lại không chịu nổi những lời nói khích của Diêu Yến Huy, đã lộ ra nguyên hình.



Diêu Yến Huy cười giòn nói :



- Bổn nhân sớm đã nhận thấy lão trượng thân hoài tuyệt học, quả nhiên không sai.



Lão ngư phu ngẩn người, nhận thấy mình lại thất thố nữa, nhưng lời đã thốt ra, không sao thu lại được, đành buông tiếng cười dài nói :



- Bằng hữu đã nhất quyết muốn biết thì lão phu nói ra vậy! Lão phu ẩn cư trong giới ngư phu Động Đình là có mục đích...



Bỗng mắt hiện sát cơ, cười to một hồi, trầm giọng nói tiếp :



- Bằng hữu đã đa sự tiết lộ bí mật của lão phu, đành phải đắc tội thôi.



Diêu Yến Huy thấy lão ngư phu mắt hiện sát cơ, đã chứng thực ông ẩn thân trong giới ngư phu là có mưu đồ, bèn nhếch môi cười nói :



- Lão trượng định giết bổn nhân diệt khẩu phải không?



Lão ngư phu trầm giọng :



- Không sai, ai bảo các hạ đa sự, tự chuốc lấy họa sát thân?



Diêu Yến Huy ngửa mặt cười vang, hồi âm vang vọng Động Đình hồ, khiến cả mặt nước dậy song, những người ở hồ đều sửng sốt đưa mắt nhìn về phía này.



Lão ngư phu lòng rúng động thầm nhủ :



- “Giang hồ đồn đại người này võ công cao cường, xem ra quả nhiên không ngoa”.



Liếc mắt thấy những người xung quanh đều nhìn về phía này, bất giác lo lắng khẽ quát :



- Các hạ mà tiết lộ bí mật của lão phu, lão phu sẽ thí mạng với các hạ!



Diêu Yến Huy ngừng cười, nghe vậy kinh ngạc nói :



- Bổn nhân không bao giờ tiết lộ, nhưng lão trượng cam nguyện nhẫn nhục náu thân trong Động Đình hồ với dụng ý gì? Những mong có thể cho biết!



- Các hạ cậy gì mà bảo lão phu cho biết?



Diêu Yến Huy cười :



- Không cho biết thì thôi!



Đoạn liền quay người, chậm rãi bước đi.



Lão ngư phu kinh hoảng, liếc mắt thấy người xung quanh quay mặt đi vì không thấy có chuyện gì kỳ lạ, bèn vội chạy nhanh tới hai bước, khẽ quát :



- Khoan đi đã!



Diêu Yến Huy đứng bước quay người lại hỏi :



- Lão trượng gọi bổn nhân lại có việc gì?



Lão ngư phu sầm mặt, gằn giọng nói :



- Các hạ hãy nhớ lấy, bí mật của lão phu mà bị tiết lộ, chính các hạ phải chịu trách nhiệm đấy!



Diêu Yến Huy mỉm cười :




- Vậy là lão trượng đã tha bổn nhân rồi, thế thì bổn nhân thật phải bái tạ đại ân!



Đoạn khom mình chắp tay xá dài.



Lão ngư phu cười khảy :



- Người minh bạch không nói lời mờ ám, các hạ hà tất vờ vĩnh!



Diêu Yến Huy cười nhạt :



- Lão trượng khách sáo rồi! Nhưng bổn nhân sớm biết lão trượng là một dị nhân võ lâm thân hoài tuyệt học, ẩn thân trong giới ngư phu Động Đình hồ hẳn là có uẩn khúc...



Lão ngư phu cười khảy ngắt lời :



- Lão phu đã nói rồi, các hạ không nên đa sự!



Diêu Yến Huy nghiêm giọng :



- Bổn nhân đã hỏi một cách mạo muội, chẳng trách lão trượng tức giận. Nhưng xin lão trượng an tâm, bổn nhân tuy không phải là nhân vật danh vọng gì, nhưng luật lệ trên giang hồ vẫn còn giữ được.



Lão ngư phu ngẩn người, thầm nhủ :



- “Nghe đồn người này tính rất tàn bạo, sao hôm nay mình bức bách y như vậy mà y không hề tức giận nhỉ?”



Lão thấy đối phương mỉm cười nói :



- Bổn nhân biết lão trượng đã hiểu lầm bổn nhân là người của Hỏa Long bang, thật ra thì Hỏa Long bang với bổn nhân thệ bất lưỡng lập...



Lão ngư phu cười khảy :



- Các hạ từ khi xuất hiện giang hồ đến nay chưa từng giao thủ với người của Hỏa Long bang, điều ấy thật khó có thể tin được!



Diêu Yến Huy thở dài :



- Trước khi bổn nhân bịt mặt quả là có mấy hiềm khích với Hỏa Long bang, nhất là...



Bỗng nghĩ đến Tăng Tú Anh, bất giác ngưng lời, đổi miệng nói :



- Âm Phong lão đạo của Hỏa Long bang, bổn nhân phải lấy mạng mới cam tâm!



Lão ngư phu cười khảy :



- Các hạ võ công cái thế, có thể đến Tổng đàn Hỏa Long bang mà tìm lão ta, sao lại đến đây?



Ý rõ ràng muốn ám chỉ Diêu Yến Huy không dám tìm đến Tổng đàn Hỏa Long bang, mà lại định tìm một kẻ vô danh trong Hỏa Long bang trả thù.



Diêu Yến Huy sao không nghe ra ý của đối phương, chàng chẳng ngờ mình đã luôn nhượng bộ mà lại bị đối phương khinh miệt, bất giác bừng lửa giận, cười khảy nói :



- Bổn nhân có việc cần đến đây trước không được sao?



Lão ngư phu thấy đối phương đã có vẻ giận, bất giác rợn người, ha hả cười nói :



- Được, được!



- Nếu được, vậy lời nói vừa rồi của lão trượng là có ý gì?



Lão ngư phu đuối lý, nhất thời không sao trả lời được.



Diêu Yến Huy buông tiếng cười lạnh lùng nói tiếp :



- Từ nay lão trượng không nên thốt ra những lời như vậy thì hơn!



Lão ngư phu biến sắc mặt quát :



- Các hạ vô cớ gạn hỏi lão phu, rồi lại còn giáo huấn lão phu nữa, hôm nay nếu không cho các hạ biết chút mùi lợi hại, các hạ cứ tưởng trên giang hồ không có người tài giỏi.



Diêu Yến Huy thấy lão ngư phu nổi giận, lại mỉm cười nói :



- Lão trượng nói vậy thật có phần ngang ngược, bổn nhân hỏi, lão trượng tự nguyện trả lời, bổn nhân đâu có bức bách...



Lão ngư phu giận dữ quát :



- Chớ nói lôi thôi, hôm nay lão phu nhất định phải lĩnh giáo người bịt mặt chấn động giang hồ, thử xem có tuyệt học bí kỹ gì?



Diêu Yến Huy cười khảy :



- Lão trượng đã có hứng thú như vậy, bổn nhân rất sẵn sàng hầu tiếp!



Lão ngư phu cười ha hả :



- Đây người đi đường quá đông, động thủ e rằng sẽ kinh thế hãi tục...



Diêu Yến Huy cao giọng :



- Dù là đầm rồng hang hổ, bổn nhân cũng chẳng ngán sợ!



Lão ngư phu giận đến hai mặt trừng to, quát :



- Đi!



Rồi liền tung mình, nhanh như chớp phóng đi về phía trái.



Diêu Yến Huy mỉm miệng cười, tung mình theo sau.



Ánh trăng vằng vặc, bóng cây trải trên mặt đất, Diêu Yến Huy với lão ngư phu đứng đối mặt nhau trên một gò đất ở phía đông Động Đình ngoài hai dặm.



Lão ngư phu bỗng cười khảy hai tiếng nói :



- Bằng hữu, mời xuất chiêu trước!



Diêu Yến Huy cười ngạo nghễ lắc đầu :



- Bổn nhân động thủ với người không bao giờ xuất thủ trước, xin mời lão trượng!



Lão ngư phu biến sắc mặt :



- Khẩu khí to quá!



Diêu Yến Huy cười ngạo nghễ :



- Và bổn nhân cũng nhường trước ba chiêu!



Lão ngư phu mặt đầy sát cơ, trừng mắt giận dữ quát :



- Lão phu sống đến từng tuổi này, đây là lần đầu tiên gặp kẻ cuồng ngạo đến vậy!



Diêu Yến Huy cười khảy :



- Lão trượng tự nghĩ võ công so với Hàn Băng Ác Long và Khô Lâu Âm Bà thế nào?



Lão ngư phu quát to :



- Chớ khua môi múa mép, xem chiêu!



Đồng thời lướt tới nhanh như gió, vung chưởng bổ vào hai vai Diêu Yến Huy, chưởng thế hết sức hung mãnh.



Diêu Yến Huy buông tiếng cười khảy, lách người sanh bên tránh khỏi, lạnh lùng nói :



- Chiêu thứ nhất!



Lão ngư phu một chiêu không trúng đích, lập tức quay người, song chưởng cùng lúc tung ra, chia nhau công kích vào hai nơi trọng huyệt của Diêu Yến Huy và quát :



- Các hạ khua môi múa mép vô ích, hãy tiếp lão phu một chiêu nữa!



Diêu Yến Huy buông tiếng cười to, ung dung lách người tránh khỏi, cao giọng nói :



- Lão trượng có thể chuẩn bị chiêu thứ ba được rồi!



Lão ngư phu giận sôi gan, ông cả đời tung hoành giang hồ, trải qua biết bao cuộc chiến đấu, đâu từng bị khinh miệt thế này.



Lúc này ông đã hai mắt đỏ quạnh, song chưởng ngầm vận chân lực, nhanh như chớp bổ ra, gằn giọng quát :



- Cẩu tặc thật khinh người quá đáng, Thiết Tý Thần Long này thí mạng với ngươi!



Ông lửa giận bốc cao, xuất chưởng đều dốc hết công lực bình sinh, uy thế như bài sơn đảo hải, phát ra tiếng rít ghê rợn.



Diêu Yến Huy vừa nghe bốn tiếng “Thiết Tý Thần Long”, bất giác giật mình, tung mình lùi sau tám thước, lớn tiếng nói :



- Hãy khoan, bổn nhân có điều cần nói :



Lão ngư phu Thiết Tý Thần Long quá tức giận, song chưởng tung ra, nghe Diêu Yến Huy nói vậy, nhưng không còn kịp thu hồi nữa, chỉ nghe “bùng” một tiếng, trên đất trước mặt ba thước đã bị chưởng lực tạo ra một hố sâu gần thước, xem đến Diêu Yến Huy thầm gật đầu.



Thiết Tý Thần Long chờ cho đất cát rơi xuống, lạnh lùng nói :



- Các hạ có gì thì nói mau!



Diêu Yến Huy mỉm cười :



- Lão trượng, có phải là phụ thân của La Phụng Ngọc cô nương, một trong Vân Trung song phụng không?



Vừa dứt lời, Thiết Tý Thần Long đã nóng lòng hỏi :



- Phải, các hạ biết tiểu nữ ư? Hiện giờ tiểu nữ ở đâu?



Diêu Yến Huy cất bước tiến tới, ôm quyền thi lễ nói :



- Vãn bối có gì không phải, xin lão trượng lượng thứ trước!



Thiết Tý Thần Long khi nghe người áo trắng bịt mặt biết con gái La Phụng Ngọc, lửa giận đã tiêu tan hơn nửa phần, nghe vậy vội nói :



- Lão phu cũng có chỗ không phải, các hạ đừng khách sáo. Tiểu nữ thật ra đang ở đâu, những mong cho biết, lão phu vô vàn cảm kích!



Diêu Yến Huy mỉm cười :



- Lệnh ái lúc này có lẽ đã về đến quý phủ rồi!



Thiết Tý Thần Long ngơ ngẩn :



- Lão phu hôm kia mới rời khỏi nhà, chưa hay tiểu nữ trở về, các hạ thật ra đã gặp tiểu nữ lúc nào, xin hãy mau cho lão phu biết!



Diêu Yến Huy cười :



- Chuyện rất dài dòng, chúng ta hãy tìm một nơi khác hẵng nói!



Thiết Tý Thần Long như nhận thấy mình thất thố, ngượng ngùng nói :



- Lão phu bởi quá lo cho tiểu nữ nên đã thất thố, xin các hạ chớ cười.



Diêu Yến Huy vội nói :



- Cốt nhục tình thâm, chẳng trách lão trượng lo lắng, vãn bối đâu dám cười!




Thiết Tý Thần Long cười cởi mở, dẫn bước phóng đi và nói :



- Đi, chúng ta hãy tìm nơi khác!



Diêu Yến Huy mỉm cười, tung mình theo sau.



Vầng trăng đã ngả sang tây, ánh sáng trong vắt, lúc này đã là canh ba.



Trong một gian phòng tây sương của Duyệt Lai khách điếm lớn nhất thành Nhạc Dương, lúc này vẫn còn đèn sáng và loáng thoáng tiếng chuyện trò.



Chỉ nghe một giọng già nua nói :



- Tiểu nữ được đại hiệp cứu giúp, đại ân sánh như trời biển, mai này ắt hẳn báo đáp, giờ xin hãy nhận của Lư mỗ một lễ trước!



Trên cửa sổ giấy liền hiện lên một bóng người khom mình vái lạy.



Một bóng người khác đứng phắt dậy, đỡ lại và nói :



- Hoạn nạn cứu giúp nhau là chuyện thường tình, lão trượng chớ nên làm vậy, vãn bối tổn thọ mất.



Hai người này chẳng phải ai khác, chính là Diêu Yến Huy và Thiết Tý Thần Long.



Chỉ nghe Thiết Tý Thần Long nói :



- Vậy thì lão phu đành ghi khắc trong lòng trọn đời!



Diêu Yến Huy tiếp lời :



- Lão trượng không nên khách sáo, nghe đâu lệnh ái Vân Trung song phụng như hình với bóng không rời nhau, vì sao lần này lại một mình ra ngoài vậy?



Thiết Tý Thần Long thở dài :



- Chuyện rất dông dài! Ôi, lão phu tuổi gần sáu mươi, chỉ sinh được hai gái, nên hết sức thương yêu, vì vậy đã tạo thành tính liến thoắng, bướng bỉnh. Lão phu biết nếu tiếp tục như vậy, trong tương lai sẽ chuốc lấy rất nhiều phiền phức, thế là đã đưa hai người đến chỗ một vị lão ni ẩn thế, hy vọng bà ấy có thể rèn luyện họ nên người. Tám năm sau, mặc dù chưa thể thay đổi bản tính, nhưng cũng khá hơn trước rất nhiều, và học được một thân võ công, xuất đạo không bao lâu đã giành được danh hiệu Vân Trung song phụng...



Một hôm, hai chị em đã gặp Lâm Triển Diệu, cao đồ của Khổ Hành thiền sư, một trong Võ Lâm song kỳ, lúc bấy giờ Phụng Ngọc tuổi còn nhỏ, chưa hiểu gì về tình yêu, nhưng Lâm Triển Diệu với trưởng nữ Phụng Tiên vừa gặp đã phải lòng, chẳng bao lâu đã yêu nhau tha thiết. Lão phu thấy Lâm Triển Diện tuổi trẻ tài ba, sớm có ý nhận làm nữ tế, nên cũng không can thiệp vào chuyện giữa hai người, để mặc chúng...



Diêu Yến Huy bỗng ngắt lời :



- Hai người đã thật lòng yêu nhau, vậy thì cuộc nhân duyên thật là mỹ mãn.



- Đành rằng mỹ mãn, nhưng Phụng Ngọc lại vì việc ấy cãi nhau với tỷ tỷ, một mình bỏ đi, nếu không nhờ đại hiệp cứu giúp, hậu quả thật chẳng thể tưởng tượng được.



Diêu Yến Huy ngạc nhiên hỏi :



- Hai vị lệnh ái vì sao mà cãi nhau vậy?



Thiết Tý Thần Long thờ dài :



- Vốn ra lúc Lâm Triển Diệu với Phụng Tiên yêu nhau, Phụng Ngọc chỉ biết láng máng về tình yêu, nên ba người cũng còn tương đối vui vẻ với nhau. Nhưng về sau Phụng Ngọc tuổi càng lớn, hiểu biết tình yêu hơn, nhìn thấy tỷ tỷ với Lâm Triển Diệu quyến luyến bên nhau, không khỏi thẹn thùng và ganh tỵ. Nhưng dẫu sao cũng đã được cao nhân đào tạo, Phụng Ngọc còn hiểu được đại nghĩa, về sau không còn thường xuyên chen vào giữa Lâm Triển Diện với Phụng Tiên nữa, nhưng tính tình càng trở nên bướng bỉnh ngang tàng, xuất thủ tàn bạo, lão phu tuy biết đó là vì chữ tình gây nên, nhưng không tìm ra được người tương xứng... Về sau, chính là hai mươi ngày trước, hai chị em định cùng nhau ra ngoài dạo chơi thì Lâm Triển Diệu đột nhiên đến thăm, thế là sự cố xảy ra.



Diêu Yến Huy sửng sốt :



- Vì sao? Chẳng lẽ...



Thiết Tý Thần Long lắc đầu :



- Lâm Triển Diệu đến thăm, cuộc dạo chơi của hai chị em đã bị trở ngại, chẳng hiểu sao Phụng Ngọc đã đột nhiên nổi tính bướng, đòi một mình ra đi...



Lão phu thật không thể an tâm, bèn hết sức khuyên ngăn, nhưng Phụng Ngọc nhất quyết không nghe, sau cùng Lâm Triển Diện cũng đến khuyên. Ôi! Vậy mà Phụng Ngọc lại buông lời nói là người ta đã chia rẽ tình cảm chị em mình, khiến Lâm Triển Diệu suýt nữa bỏ đi.



Phụng Tiên thấy muội muội quá vô lễ, đã mắng cho Phụng Ngọc một trận. Phụng Ngọc trong lúc đang rối rắm, sao thể nhường nhịn tỷ tỷ. Ôi! Thế là hai người đã cãi nhau, lão phu thấy Phụng Ngọc quá quắt, đã nén đau tát cho một cái, ôi ôi...



Ông càng nói càng cảm than :



- Phụng Ngọc bị lão phu tát một cái, thế là... đã giận dỗi bỏ nhà ra đi... Lâm Triển Diệu thấy hai chị em mất hòa khí, Phụng Ngọc lại giận dỗi một mình bỏ nhà ra đi, y bèn cũng cáo từ với lão phu, và nói rõ hai chị em cãi nhau hoàn toàn là do y mà nên, nếu Phụng Ngọc mà không về nhà, hãy lượng thứ cho y, từ nay y không dám đến nhà lão phu nữa.



Diêu Yến Huy lắc đầu thở dài nói :



- Lệnh thứ ái quả là bướng bỉnh quá đáng!



Thiết Tý Thần Long cũng thở dài nói :



- Tiểu nữ sau khi rời khỏi nhà, lão phu ngỡ là tâm tình thiếu nữ, một hai hôm hẳn nguôi ngoai, nào ngờ ở nhà chờ suốt gần mười hôm cũng chẳng thấy Phụng Ngọc trở về, lão phu bắt đầu lo lắng, và ngay cả Phụng Tiên cũng hết sức lo lắng. Sau khi bàn tính đành phải chia nhau ra ngoài tìm kiếm... Ôi! Nếu không nhờ đại hiệp cứu giúp, hậu quả thật không sao tưởng tượng nổi.



Diêu Yến Huy mỉm cười :



- Theo vãn bối nghĩ, lệnh ái hẳn đã ý thức được lỗi lầm của mình rồi!



Thiết Tý Thần Long gật đầu :



- Cầu mong là như vậy!



Diêu Yến Huy gật đầu cười :



- Có lẽ không sai đâu! Lão trượng ẩn thân Động Đình hồ có phải là lệnh thứ ái đã bị hãm thân trong Phân đường Hỏa Long bang không?



Thiết Tý Thần Long thở dài :



- Vốn ra lão phu khắp nơi tìm kiếm tiểu nữ, không hề hoài nghi đến Phân đường Hỏa Long bang ở Động Đình hồ, nhưng hôm kia bỗng nghe tin một Phân đường Hỏa Long bang ở Động Đình hồ bị một thiếu nữ nhiễu loạn, và thiếu nữ ấy bởi song chưởng không địch nổi tứ quyền, chẳng may bị bắt, lão phu ngỡ chính là tiểu nữ, nên đã vội vàng đến ngay Động Đình hồ. Ngay đêm hôm ấy lão phu đã lẻn vào thám thính, nhưng chưa vào sân trong Phân đường thì đã bị phát giác, đành phải lui đi. Sau rồi bỗng nảy ý, thay đổi ngư trang, giấu đi thân phận để tiện hành sự, chẳng chờ lại bị đại hiệp khám phá...



Nói đến đó, Thiết Tý Thần Long buông tiếng cười dài.



Diêu Yến Huy cười nói :



- Ra vậy... Lữ lão trượng, vì sao lại có quy định thuế hồ Động Đình vậy?



Thiết Tý Thần Long lắc đầu :



- Lão phu cũng không rõ tường tận, chỉ biết Hỏa Long bang thiết lập Phân đường ở Động Đình hồ, không bao lâu sau đã tuyên bố là nhờ họ trấn giữ trên hồ nên bọn lục lâm hắc đạo mới không dám lộng hành, ngư dân mới được an cư lạc nghiệp, nên phải nộp thuế bảo vệ cho Hỏa Long bang...



Diêu Yến Huy bỗng hỏi :



- Ngư dân sao lại tin một cách bừa bãi như vậy?



Thiết Tý Thần Long phẫn khái nói :



- Ngư dân đâu có bằng lòng, bọn ác đồ trong Phân đường Hỏa Long bang mỗi khi gặp ngư dân không nộp thuế là dùng thủ đoạn tàn bạo đánh đập dã man, tính mạng ai cũng quý, thế là lâu ngày rồi cũng trở thành một thứ thuế phải nộp.



Diêu Yến Huy nghe đến bừng lửa giận nói :



- Bổn nhân mà không trừng trị bọn ác đồ ấy một trận, thật khó thể hả giận.



Thiết Tý Thần Long cười :



- Nếu Phân đường Hỏa Long bang ở Động Đình hồ mà được phá đi, thật là phúc đức cho ngư dân địa phương.



Diêu Yến Huy mỉm cười :



- Một ngày gần đây vãn bối nhất định sẽ trả hận cho ngư dân Động Đình hồ.



Thiết Tý Thần Long sốt sắng :



- Lão phu rất sẵn sàng giúp đại hiệp một tay!



Diêu Yến Huy lắc đầu :



- Rất có thể lệnh ái đang ở nhà nóng lòng trông đợi lão trượng trở về, sao thể trì hoãn được. Vả lại, vãn bối còn có việc cần, trong mấy ngày tới chưa thể thực hiện lời hứa.



Thiết Tý Thần Long bỗng đứng lên, nắm lấy hai tay Diêu Yến Huy nói :



- Giờ đã không cần đến lão phu, vậy thì lão phu nóng lòng về nhà, xin cáo biệt!



Diêu Yến Huy sửng sốt :



- Lão trượng định đi ngay trong đêm ư?



Thiết Tý Thần Long gật đầu :



- Lão phu ước gì có thể mọc cánh bay ngay về nhà, tạm biệt!



Đoạn vòng tay thi lễ với Diêu Yến Huy, quay người đi ra.



Đi được mấy bước, bỗng lại quay người nói :



- Đại hiệp có thể cho biết danh tính chăng?



Diêu Yến Huy lắc đầu :



- Xin lão trượng lượng thứ cho, vãn bối thật có nỗi khổ bất đắc dĩ.



Thiết Tý Thần Long nghe vậy cũng không hỏi nữa, cười nói :



- Đã vậy thì lão phu cũng không dám ép buộc, chỉ mong đại hiệp nếu có dịp đi ngang qua hàn xá, xin hãy ghé thăm một chuyến, còn như có chỗ cần đến lão phu, chỉ cần một mảnh giấy gửi đến, lão phu muôn thác không từ, tạm biệt!



Đoạn liền tung mình vọt qua cửa sổ, mấy lượt tung mình đã khuất dạng dưới ánh trăng.



Diêu Yến Huy mắt nhìn Thiết Tý Thần Long rời khỏi, lòng quyết định ngày mai sẽ đến Phân đường Hỏa Long bang ở Động Đình hồ thám thính một chuyến.



Thế là bèn đóng cửa sổ lại, cởi áo lên giường nằm, lát sau đã đi vào giấc điệp.