Trước Mân Việt Tổng Đốc phủ, giăng đèn kết hoa, tiếng kèn trống vang trời, như là có hỷ sự gì đó.



Bốn đại hán ăn mặc chỉnh tề, đứng ở hai bên cửu cổng đón tiếp tân khách.



Hai trăm thân binh thảy đều áo giáp sáng choang, ôm đao cầm kích, nghiêm trang đứng xếp thành mộ hàng dài từ cửa cổng đến trước Cần Chính sảnh.



Tất cả bách quan văn võ trong thành Phúc Châu như Nhị Đài Tam Ty, Đề đốc tham tướng từ ngũ phẩm trở lên thảy đều lần lượt vào sảnh tham bái chúc mừng, thì ra hôm nay là ngày đại thọ sáu mươi của Tổng đốc Hồ Nguyên Tế.



Trong Cần Chính sảnh, chỉ thấy Hồ Nguyên Tế chễm chệ ngồi giữa, dương dương tự đắc đón nhân sự quỳ lạy và chúc tụng của bách quan văn võ.



Cũng còn may, hôm nay là ngày đại thọ của y, thỉnh thoảng y cũng mỉm miệng cười, không còn vẻ uy ngiêm như mọi ngày.



Bái thọ xong, tiếp theo là ban yến, nhưng Hồ Nguyên Tế sớm đã lui vào hậu đường, vòng qua hoa sảnh.



Trong hoa sảnh cũng có bày yến tiệc thịnh soạn, nhưng người chúc thọ ở đây khác hẳn với ngoài Cần Chính sảnh, họ gồm đầy đủ tăng đạo tục nho và cả nam lẫn nữ, thoáng nhìn cũng nhân ra thảy đều là nhân vật giang hồ.



Trước những nhân vật giang hồ ấy, Hồ Nguyên Tế không dám làm ra vẻ trịch thượng của một Tổng đốc đại nhân, hơn nữa còn ăn uống và cười nói một cách hào phóng



Thì ra vị Tổng đốc đại nhân này lại xuất thân từ giới giang hồ, nghe đâu y trước khi đầu quân, vốn là đệ tử môn hạ của Tư Đồ thế gia trong Quy Vân bảo Vân Nam, chẳng rõ vì sao y lại đầu quân, đi theo Niên đại tướng quân bình định Tây Vực, Niên Canh Hiểu bởi công cao chấn chủ, nên bị Ung Chính ban chết, nhưng Hồ Nguyên Tế thì lại thăng chức nhanh chóng, trở thành Tổng đốc Mân Việt (Phúc Kiến và Quảng Đông).



Nhưng hồi mười lăm năm trước, Tư Đồ thế gia đã bị một trận lửa thần bí thiêu rụi thanh danh trăm năm, và cũng bị xóa tên trên giang hồ.



Hồ Nguyên Tế đã xuất thân từ giới giang hồ, dĩ nhiên cũng có qua lại với những nhân vật giang hồ này, vây quanh y ngoại trừ Hắc Tâm Sư Gia Âm Đạo Thế, còn có Phong Lãnh ngũ khấu, Thất hung, Thập nhị thái bảo, Tam tăng và Nhị hồ, thảy đều là cao thủ võ lâm.



Đã có bọn bại hoại giang hồ này vây quanh Hồ Nguyên Tế, tục ngữ có câu “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, cũng đủ biết Hồ Nguyên Tế này hẳn không phải hạng người tốt lành.



Hồ Nguyên Tế từ bỏ sự tâng bốc xưng tụng của bách quan văn võ, đến đây tiếp những nhân vật giang hồ này, đủ biết y xem trọng họ đến dường nào. Tuy nhiên, trong những người này, Hồ Nguyên Tế cũng có sự uy nghiêm của y.



Ngay khi y vừa bước vào hoa sảnh những bằng hữu giang hồ ấy thảy đều đứng lên, đồng thanh hô :



- Kính chúc Vương gia thiên thu!



Hồ Nguyên Tế hiện chẳng qua chỉ là quan Tổng đốc tùng nhất phẩm, đã có được tước vị từ lúc nào, hơn nữa lại là vương tước?



Thì ra chức Tổng đốc Mân Việt của Hồ Nguyên Tế là kế thừa của Bình Nam Vương Thường Khả Hỷ, Thường Khả Hỷ tuy triệt Phiên hàng phục nhưng Hồ Nguyên Tế lại vọng tưởng tái kiến Phiên lập vương, nhưng muốn vậy cần phải đủ thực lực, buộc triều đình Mãn Thanh phải thừa nhân. Thế nên, Hồ Nguyên Tế đã hết sức chiêu nạp nhân vật giang hồ, thu gom kỳ trân dị bảo, kết giao quan quyền trong triều, chính là để lót đường cho việc kiến Phiên lập vương của y.



Một tiếng “Vương gia thiên thu” đã khiến y lòng vui sướng khôn tả, như thể lúc này y đã là Bình Nam Vương rồi vậy.



Hồ Nguyên Tế kiêu hãnh sải bước đi đến ngồi vào ghế thượng toạ, ha hả cười nói :



- Đa tạ các vị, xin mời các vị uống thỏa thích!



Ngay khi họ hân hoan ăn uống, đại tiên gia Hào Thiết Công Hác Dịch cũng tha hồ ăn uống, bởi Hồ Nguyên Tế mừng sinh nhật, cả Tổng Đốc phủ đều có thiết yến, ai dám chểnh mảng với đại tiên gia, đương nhiên cũng phải có một bàn tiệc thịnh soạn, nhưng ông chỉ có nói :



- Hác mỗ đã biết trước là lão mê tiền ngươi không bào giờ chịu từ bỏ món lợi này, gà vịt cá thịt có đủ, lại chẳng tốn một đồng tiền nào, nếu không ăn thì đáng tiếc biết bao!



Lão nhân áo gai chính là Tài Mê Tiên Như Mệnh, ông đưa mắt nhìn bàn thức ăn thịnh soạn, chép miêng nói :



- Quả là một bàn tiệc thịnh soạn, Tiền mỗ cũng rất muốn ăn, nhưng đáng tiếc là...



Hòa Thiết Công sửng sốt :



- Nói mau đi, bàn tiệc thịnh soạn này thế nào?



Tiền Như Mệnh cười bí ẩn :



- Đáng tiếc là Tiền mỗ chưa sống đủ...



Hào Thiết Công kinh hãi :



- Ngươi nói vậy là sao? Trong thức ăn có độc phải không?



Tiền Như Mệnh lắc đầu :



- Không hề có độc!



Hào Thiết Công nhẹ người cười :



- Cho dù có độc thì Hác mỗ cũng... ôi da...



Ông bỗng hai tay ôm bụng, sắc mặt tái ngắt, trán toát mồ hôi, trợn mắt nhìn Tiền Như Mệnh nói :



- Lão mê tiền, ngươi... ngươi...



Tiền Như Mệnh cười :



- Tiền mỗ nói là không có độc, nhưng đâu nói là không có trùng, một vị đại tiên mà bị trùng hại chết, ngươi còn xưng tiên gì nữa!



Hào Thiết Công thầm vận chân khí trong bụng lên ngực, đột nhiên há miêng, phun ra một vòi nước về phía khám thần.



“Ầm” một tiếng vang rền, cát đất tung bay, vách tường sau thủy các đã thủng một lỗ to, mùi hôi thối rượi thịt lan khắp cả thủy các, hết sức tởm lợm.



Tiền Như Mệnh đưa tay áo lên bụm lấy mũi miệng và mắng :



- Quân tham ăn, ngươi làm gì vậy, trổ võ công thối tha của ngươi hả? Thật tởm quá!



Hào Thiết Công cười :



- Đối phó với lũ ác trùng này chỉ có cách là phun chúng ra ngoài, Hác mỗ chẳng nuôi chúng trong bụng đâu! Lão mê tiền, sao ngươi biết trong thức ăn này có trùng vậy.



Tiền Như Mệnh trợn mắt :



- Ai nói là Tiền mỗ biết trong thức ăn này có độc? Đây chẳng phải Miêu Cương đâu mà có độc trùng, Tiền mỗ không tin...



Vừa nói vừa đưa tay cầm lấy một chiếc đùi gà, đưa lên miệng ngoạm ngay.



Hào Thiết Công thấy vậy ngẩn người bỗng tung mình lao tới, vươn tay ra chộp chiếc đùi gà trong tay Tiền Như Mệnh và mắng :



- Lão mê tiền ngươi thật là khốn kiếp, đã làm khổ Hác mỗ thế này!



Tiền Như Mệnh đâu để cho đối phương cướp mất chiếc đùi gà, lách người chui xuông dưới gầm bàn, chỉ ngạm vài miếng chiếc đùi gà hết nhẵn, vứt xương ra ngoài, cười hề hề nói :



- Quân tham ăn, thịt đã vào bụng, chỉ còn lại xương, còn giành giật gì chứ?



Hào Thiết Công tức đến chộp lấy một chiếc ức vịt, bỏ vào miệng nhai lia lịa, nhả xương ra, như đã hết tức mắng :



- Lão mê tiền người thật là khốn khiếp làm hại Hác mỗ ăn rồi nhả, nhả rồi lại ăn.



Tiền Như Mệnh từ dưới bàn chui ra, tiện tay bốc lấy nửa con vịt quay, vừa ăn vừa nói.



- Đây là Tiền mỗ không đành lòng nhìn ngươi ăn bữa ăn đứt đầu...




Hào Thiết Công quắc mắt ngắt lời :



- Lão tiểu tử ngươi... Họ Tiền kia, hôm nay Hác mỗ quyết phải...



Tiên Như Mệnh xua tay :



- Lão thăm ăn, khoan nổi nóng đã!



Hào Thiết Công hậm hực quát :



- Hôm nay ngươi phải trả lời rõ ràng mới được!



- Đó là lẽ đương nhiên!



Tiền Như Mệnh đứng dựa vào bàn, hai tay bốc lấy thức ăn nhét vào miệng lia lịa.



Hào Thiết Công thấy vậy, trừng mắt nhìn ông quát :



- Nói mau đi chứ!



Tiền Như Mệnh rướn cổ, nuốt vào một miếng thịt bò rồi mới nói :



- Vội gì chứ? Dù gì cũng phải để cho Tiền mỗ ăn no đã chứ!



Ông vừa dứt lời, bỗng tiến nói lạnh như băng từ ngoài vọng vào :



- Dưới suối vàng không có khách điếm, ăn no rồi lên đường cũng tốt!



Tiếp theo một luông gió lạnh thổi vào, ánh đèn lay lắc, hết sức ghê rợn.



Tiền Như Mệnh kinh hãi nói :



- Đây là ma quỷ chứ không phải người!



Hào Thiết Công cười khảy :



- Bổn đại tiên lẽ nào lại sợ ma quỷ...



Chưa dứt lời, bỗng một vật đen ngòm bay thẳng vào mặt, Hào Thiết Công theo bản năng vung tay chộp, chỉ cảm thấy lạnh và ướt sượt, đồng thời hết sức tanh tưởi và nước văng tung tóe.



Tiền Như Mệnh giậm chân nói :



- Thật đáng tiếc, bàn tiệc ngon thế này không ăn được nữa rồi!



Trong khi ấy Hào Thiết Công đã lao ra ngoài, liền nghe tiếng kình phong ào ào, hiên nhiên đôi bên đã động thủ, và nghe tiếng Hào Thiết Công quát :



- Bằng hữu đã dám trêu đến bổn đại tiên, có gan hãy hiện hình ra đi!



Trong bóng tối vang lên một chuỗi cười và nói :



- Ra thì ra, ai sợ tiên giả ngươi chứ!



Theo sau tiếng nói, một lão nhân nhỏ thó từ trong bóng cây bước ra, cười hề hề nói :



- Lão thăm ăn, đại tiên giả, lão phu ra rồi đây, ngươi định làm gì nào?



- Ra là tiểu Hải Ngao ngươi, cũng dám bỡn cợt Hào Thiết Công này!



Thì ra Hải Ngao Vũ Phù Sai cũng là nhân vật trong Thần Châu cửu quái, giới giang hồ đều gọi ông là Hải Ngao Vũ Cửu, ông chẳng những võ công bậc nhất, bản lĩnh trong nước càng độc bộ thiên hạ, có thể lặn dưới đáy biển bảy ngày bảy đêm không cần đổi hơi thở, hơn nữa còn có thể mở mắt nhìn vật.



Hải Ngao Vũ Cửu cười hề hề nói :



- Vũ mỗ thấy hai người ăn uống vui sướng, lòng rất không phục, nên cho thêm một món ăn, có gì không tốt chứ?



Hào Thiết Công hừ một tiếng :



- Ngươi cho thêm món ăn gì mà tanh hôi vậy hả?



Hải Ngao Vũ Cửu cười :



- Bùn đáy hồ ngàn năm, linh dược trên thế gian chẳng thể sánh bằng, ăn vào có thể trường thọ, có gì không tốt chứ?



Tiền Như Mệnh cũng đã ra đến, nghe vậy quát :



- Có đồ quý như vậy, tại sao ngươi không ăn?



Hải Ngao Vũ Cửu cười :



- Hỏng bét, việc này bị lão mê tiền biết được, lại có thêm một cơ hội phát tài nữa!



Tiền Như Mệnh cười quát :



- Tiểu Hải Ngạo, ngươi đánh rắm gì chứ, bùn thối kia chỉ có ngươi ưa thích thôi!



Hải Ngao Vũ Cửu cười :



- Tốt lắm! Đó là lão mê tiền ngươi tự nói, chớ có hối hận!



Tiền Như Mệnh trợn mắt :



- Một đống bùn vừa tanh vừa thối, có gì phải hối hận chứ?



Hải Ngao Vũ Cửu cười, tay ôm một đống bùn đi vào thủy các, đặt mạnh xuống bàn, “sịt” một tiếng, nước bùn bắn ra, Tiền Như Mệnh vội lùi sau một bước, sợ nước bùn trúng vào người.



Nhưng Hải Ngao Vũ Cửu chẳng ngại dơ bẩn, hai tay vung động liên hồi, bươi đống bùn ra, xuất hiện một chiếc bao vải dầu.



Hào Thiết Công chợt động tâm, sửng sốt kêu lên :



- Hạo Thiên Cổ Cầm!



Hải Ngao Vũ Cửu cười :



- Có lẽ vậy! Báo hại Vũ mỗ phải ngâm mình dưới đáy hồ hơn nửa ngày trời mới tìm được.



Tiền Như Mệnh nghe vậy vội chồm tới, Hải Ngao Vũ Cửu hai tay dang ra, cản ông lại nói :



- Lão mê tiền, người không xem được, đây chỉ là một đống bùn tanh hôi thôi!



Tiền Như Mệnh cười giả lả :



- Tiền mỗ bây giờ đã cảm thấy thích đống bùn này rồi!



Bỗng, bên ngoài lại vong vào một tiếng lạnh lùng nói :



- Xin lỗi, lão phu cũng thấy thích đống bùn ấy rồi!



Ba người nghe vậy giật mình, Hải Ngao Vũ Cửu vội ôm lấy đống bùn ấy lên, Hào Thiết Công lách người đứng cản trước mặt. Hải Ngạo Vũ Cửu, Tiền Như Mệnh lao ra ngoài thủy các, quát hỏi :



- Kẻ nào?



Tiếng nói lạnh lùng từ trong bóng tối vang lên :



- Lão phu đây!



Tiền Như Mệnh quát :



- Tôn giá là ai? Sao không hiện thân ra đây?



Người ấy cười khảy :



- Lão phu mà hiện thân là người bỏ chạy ngay, hà tất kia chứ?



Tiền Như Mệnh cười ha hả :



- Tôn giá đã xem trọng Tiền mỗ rồi, Tiền mỗ chưa đến nỗi vô dụng vậy đâu!



Người ấy vẫn lạnh lùng nói :



- Nếu gặp người đòi nợ thì sao?



Tiền Như Mệnh nghe vậy liền động tâm, đã biết đối phương là ai, trầm giọng nói :



- Đỗ Quỷ, Tiền mỗ chẳng qua chỉ thua ngươi một trăm lạng bạc, có gì ghê gớm chứ?



Đỗ Quỷ Thư Lão Thiên từ trong tối bước ra, cười nói :



- Vậy thì trả tiền đây!



Ông vừa dứt lời, bỗng một bóng người như chim đáp xuống, chân vừa chạm đất đã cất tiếng nói :



- Tiểu Hải Ngao, đã đắc thủ chưa?



Hải Ngao Vũ Cửu nghe tiếng, biết là Mai Công Trương Toàn, liền đáp :



- Đắc thủ rồi!



Mai Công Trương Toàn trầm giọng :



- Giờ bốn người hãy bảo vệ cổ cầm, mau đến Thiên Trụ phong Bắc Nhạn Đãng, kẻo muộn sẽ xảy ra một trận hào kiếp.



Vừa dứt lời, liền tức quay người, tung mình phóng đi về phía sau Tổng Đốc phủ.



Hào Thiết Công thấy vậy, ngẫm nghĩ chốc lát, vội nói :



- Tiểu Hải Ngao, hãy đi theo Hác mỗ!



Tiền Như Mệnh và Thư Lão Thiên đưa mắt nhìn nhau, rồi liền theo sau Hào Thiết Công vượt qua bờ tường sau Tổng Đốc phủ, phóng đi như bay.



Lúc này, Hồ Nguyên Tế trong hoa sảnh cũng đang cùng các bằng hữu giang hồ bàn bạc về việc đến Thiên Trụ phong, y nâng ly mời rượi xong, trầm giọng nói :



- Gần đây nghe trên giang hồ đồn đại là Thiên Long Quyết đã xuất hiên ở Bắc Nhạn Đãng, các môn các phái và hai giới hắc bạch trong võ lâm đều chọn lựa đệ tử thủ hạ kéo đên Thiên Trụ phong, chuẩn bị đoạt lấy Thiên Long Quyết, các vị cũng nên có hành động mới phải.



Một lão nhân mặt đỏ tiếp lời :



- Đại nhân nói rất phải, nghe đâu chỉ duy Thiên Long Quyết mới có thể khắc chế Chung Thanh Ma Ảnh, chỉ cần thu phục được Chung Thanh Ma Ảnh là đại nhân có thể thống nhất thiên hạ rồi.



Một lão nhân áo gấm tiếp theo nói :



- Cung huynh có biết là Thiên Long Quyết phải cần có Hạo Thiên Cầm và Thúy Ngọc tiêu hợp tấu thì mới có thể phát sinh uy lực hay không?



Lão nhân mặt đỏ họ Cung vội nói :



- Đương nhiên là Cung mỗ biết, nhưng Cung mỗ nghĩ là sau khi lấy được Thiên Long Quyết, chúng ta hắng dốc hết toàn lực đi tìm Hạo Thiên Cầm và Thúy Ngọc tiêu, vậy chẳng giản tiện hơn nhiều ư?



Hồ Nguyên Tế trầm ngâm nói :



- Hạo Thiên Cầm đã ở trong tay Hồ mỗ, nhưng Thúy Ngọc tiêu thì lọt vào tay một thiếu niên, muốn đoạt lấy e chẳng phải dễ.



Lão nhân áo gấm vội nói :



- Chỉ cần có manh mối, chúng ta chắc chắn có thể đoạt được.



Hồ Nguyên Tế trầm giọng :



- Chu lão chớ xem sự việc một cách quá dễ dàng, nghe đâu thiếu niên họ Diêu ấy võ công rất cao, e khó mà đối phó.



Lão nhân áo gấm cười khảy :



- Hạng nhãi ranh có tài cán là bao, hãy xem Thất Sát Môn của lão phu sẽ đoạt lấy Thúy Ngọc tiêu cho đại nhân.



Hồ Nguyên Tế cười :



- Có được Thất Sát Thần Quân Chu lão tiền bối đừng ra, tiểu tử họ Diêu kia còn không ngoan ngoãn dâng ra Thúy Ngọc tiêu, vậy thì mọi sự xin trông cậy vào Chu lão tiền bối.



Lão nhân mặt đỏ họ Cung vội nói :



- Còn Hạo Thiên Cầm thì...



Hồ Nguyên Tế cười vang :



- Ha ha... Hạo Thiên Cầm đang ở trong tay Hồ mỗ, hơn nữa có cao nhân canh giữ...



Chưa dứt lời, bỗng có một tuỳ tùng hớt hải chạy vào, đến trước Hồ Nguyên Tế khom mình thi lễ :



- Bẩm đại nhân, khám thần trong thủy các đã bị huỷ, đại tiên đã đào...



Hồ Nguyên Tế chẳng chờ gã tuỳ tùng ấy dứt lời, tung chân đá y lộn nhào, đứng phắt dậy, lao ra khỏi hoa sảnh, phóng đi về phía thủy các.



Những nhân vật giang hồ ấy cũng chẳng biết đại sự gì đã xảy ra, thấy vậy thảy cũng đều theo sau Hồ Nguyên Tế, kéo nhau đến thủy các.




Trong thủy các thức ăn vung vãi, bùn đất đầy bàn, phía sau khám thần, ngay giữa vách tường thủng một lỗ to chất dơ bẩn dính đầy.



Hồ Nguyên Tế vừa vào đến thủy các thấy cảnh tượng như vậy, nhât là bùn trên bàn, biết ngay việc gì xay ra, tức giân quát.



- Âm sư gia, truyền tướng lệnh của bổn chức, bắt lấy tặc tử!



Hắc Tâm Sư Gia Âm Đạo Thế nghe vậy, trợn mắt nói :



- Bẩm đại nhân, bắt tặc tử nào vậy?



Hồ Nguyên Tế có lẽ đã tức giận đến hồ đồ, cũng chẳng suy nghĩ, gằn giọng quát :



- Bắt hồ ly đại tiên, rõ chưa?



Âm Đạo Thế tuy quỷ kế đa đoan, nhưng bảo y đi bắt hồ ly đại tiên thì y vô phương, y trợn mắt đứng ngớ ra, ấp úng nói :



- Bẩm đại nhân... hồ ly đại tiên ấy... là thần tiên cách thế... ti... ti chức...



Hồ Nguyên Tế sau khi binh tĩnh lại, mới nhận thấy lời nói của mình quá vớ vẩn, bèn buông tiếng thở dài nói :



- Bỏ đi thôi!



Lão nhân mặt đỏ họ Cung thấy vậy, vội nói :



- Đại nhân, đây thật ra là việc gì, gì mà hồ ly đại tiên, Cung mỗ chẳng hiểu gì cả!



Hồ Nguyên Tế ngẩn người, lại ngán ngẩm buông tiếng thở dài, sơ lược kể lại chuyện hồ tiên quấy nhiều trong Tổng Đốc phủ.



- Đây rõ ràng là kiệt tác của người giang hồ, sao đại nhân lại tin là hồ tiên?



Hồ Nguyên Tế gật đầu :



- Bổn chức đương nhiên biết đó là trò quái quỷ của người giang hồ, nhưng thấy người ấy đã luyên thành thân pháp khinh công Nhiếp Không Đạp Hư, và lại còn biết độn thân ảo hình, ắt không phải là người võ lâm thường, bèn tương kế tựu kế, cung phụng y làm thiên tiên, nào ngờ lại xảy ra cớ sự thế này, ôi...



Lão nhân mặt đỏ này là Nam Thiên Hồng Ưng Cung Đại Xuyên, luân võ công chẳng kém gì Võ Lâm thập tứ kỳ, hồi ba mươi năm trước đã danh chấn giang hồ, thuộc hàng lão tiền bối, nghe vậy ngẫm nghĩ một hồi, bỗng hỏi :



- Đại nhân còn nhớ tướng mạo ngừơi ấy ra sao không?



Hồ Nguyên Tế trầm ngâm, chậm rãi nói :



- Tóc bạc râu dài, bụng to chân ngắn...



Hồ Nguyên Tế chưa dứt lời, Cung Đại Xuyên đã kinh ngạc kêu lên :



- Chả lẽ là lão... mấy lão quỷ ấy chưa chết sao?



Hồ Nguyên Tế ngạc nhiên hỏi :



- Cung tiền bối biết lão ta ư? Lão ta là ai vây?



Cung Đại Xuyên chậm rãi nói :



- Cung mỗ chỉ đoán thôi, lão ta rất có thể là Hào Thiết Công trong Thần Châu cửu quái, người này rất tham ăn, thường hay dùng cách ấy gạt người cung phụng...



Hồ Nguyên Tế vội nói :



- Có danh có tánh là dễ rồi, bổn chức nhất định phải bắt được lão...



Cung Đại Xuyên cười héo hắt :



- Thần Châu cửu quái chẳng phải dễ đối phó, chúng ta phải bàn tính kỹ mới được!



Ngay khi ấy, bỗng vang lên ba tiếng chiêng rền rĩ, tiếp theo có một thân binh hớt hải chạy đến, lớn tiêng nói :



- Đại nhân! Đại nhân! Nguy to rồi, sau phủ bốc cháy...



Hồ Nguyên Tế dẫu sao cũng là người từng trải qua nhiều chiến trận, nghe vậy vẫn hết sức trầm tĩnh, vừa phái người ra hậu viện cứu hoả, vừa quay sang Cung Đại Xuyên nói :



- Cung tiền bối, hãy mau cùng bổn chức đến ấn phòng.



Mọi người chia nhau tản đi, quanh thủy các lại trở về với sự yên tĩnh.



Lúc này trăng đã xế tây, hai bóng người nhỏ nhắn từ trong bóng liễu phóng ra hạ xuống trên chiếc cầu nhỏ trước thủy các, thì ra là Vân Thương Tiên Tử Tư Đồ San và Lạt Thủ Hằng Nga Diệp Tiểu Huệ.



Tư Đồ San vẫn còn tức tối hậm hực nói :



- Hôm nay đã dễ dãi cho lão tặc ấy, thật không ngời lão ta đã ngấm ngầm liên lạc nhiều ma đầu thế này.



Diệp Tiểu Huệ cười :



- San tỷ, muốn giết lão ta hà tất tay nhuốm máu, phen này bảo đảm lão ta sẽ toàn gia bị xử trảm.



Tư Đồ San gật đầu :



- May nhờ Huệ muội trợ giúp, tỷ tỷ thật không nghĩ đến điều ấy!



Diệp Tiểu Huệ cười :



- Chẳng đáng kể gì, luận võ công tiểu muội không bằng San tỷ, nhưng luận về kinh nghiệm giang hồ thì San tỷ không bằng tiểu muội.



Tư Đồ San nhoẻn cười :



- Huệ muội thật là miệng lưỡi! Nói mau, giờ chúng ta đi đâu đây?



Diệp Tiểu Huệ nheo mắt :



- Về khách điếm, ngủ một giấc cho khoẻ!



Tư Đồ San lắc đầu :



- Không ổn, Hồ Nguyên Tế đánh mất Cửu Đầu Sư Tử Ấn, lẽ nào không phong tỏa cửa thành, lục soát từng nhà?



Diệp Tiểu Huệ cười :



- Tiểu muội đoán là lão ta ắt không dám hô hoán lên mà chỉ âm thầm phái bọn tay sai giang hồ chặn đường phục kích, đó thì chẳng thể không đề phòng.



Tư Đồ San tức giận :



- Cứ để họ đến, tỷ tỷ cũng đang định đấu với họ một phen, đi!



Vừa dứt tiếng, hai nàng đã tung mình phóng đi, rời khỏi Tổng Đốc phủ, lúc về đến khách điếm trời đã hửng sáng, hai nàng quả thật yên tâm nằm xuống giường ngủ ngay.



Diệp Tiểu Huệ đoán chẳng sai, khi Hồ Nguyên Tế xông vào ấn phòng, trước hết là kiểm tra ấn tín, y đoán chẳng lầm, quan giám ấn phơi xác tại chỗ, Cửu Đầu Sư Tử Ấn đã biến mất.



Hồ Nguyên Tế hết sức tinh ranh, y hiểu là việc này không thể lan truyền, ngầm bàn bạc với Thất Sát Thần Quân Chu Thiên Vinh, Nam Thiên Hồng Ưng Cung Đại Xuyên và một số cao thủ tà phái, phái cao thủ đi âm thầm điều tra.



Thế nhưng, y cũng chẳng phải không có chút manh mối nào, đó là do Hắc Tâm Sư Gia Âm Đạ Thế cung cấp, bởi y đã từ Chúc Dung phong Hành Sơn dẫn Tư Đồ San đến, theo y phán đoán, ngoài Tư Đồ San ra, không còn ai khác có hiềm khích với Tổng đốc đại nhân.



Hai vị cô nương trong khách điếm, ngủ một giấc thức dậy trời đã trưa, chải rửa xong, gọi lấy cơm và thức ăn, ăn ngay trong phòng, sau đó mới thu xếp hành lý, vừa định ra thanh toán tiền nong, rời khỏi thành Phúc Châu.



Bỗng nghe ngoài điếm đường có tiếng khóc to vọng vào, chẳng rõ chuyện gì xảy ra, Diệp Tiểu Huệ chợt động tâm, vội nói :



- San tỷ, chúng ta đi mau!



Ngay khi ấy, một giọng bi thiết từ ngoài cửa vọng vào :



- Hai vị cô nương còn có thể đi sao?



Diệp Tiểu Huệ biến sắc mặt, rút lấy trường kiếm cầm tay, xông ra cửa phòng, chỉ thấy hai người mặc tang phục đang đứng ở hai bên cửa, đó là Tỉnh Cương song quỷ, Thảo Trái (đòi nợ) Quỷ Liễu Tài và Sách Mệnh Quỷ Thạch Xung.



Tỉnh Cương song quỷ vừa thấy người xông ra là Lạt Thủ Hằng Nga Diệp Tiểu Huệ, liền tức biến sắc mặt.



Diệp Tiểu Huệ nhướng mày, tức giận quát :



- Hai người đến đây làm gì?



Thảo Trái Quỷ Liễu Tài giọng như khóc nói :



- Đòi lại một món vật ở cô nương!



Diệp Tiểu Huệ xẵng giọng :



- Bổn cô nương đâu có lấy vật gì của hai người, đòi gì kia chứ?



Sách Mệnh Quỷ Thạch Xung lạnh lùng nói :



- Cô nương trong lòng tự rõ!



Diệp Tiểu Huệ cười gằn :



- Bổn cô nương chẳng rõ gì cả!



Thảo Trái Quỷ trầm giọng :



- Nha đầu thối tha, hẳn là ngươi rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt.



Diệp Tiểu Huệ cười khanh khách :



- Đúng quá, bổn cô nương chính là rất thích uống rượu phạt, các ngươi có tài cán gì cứ mà giở ra.



Thảo Trái Quỷ phất ngọn Chiêu Hồn phiên ra sau, đưa mắt nhìn Sách Mệnh Quỷ, hai người bỗng buông tiếng khóc to.



Liền thì, ngay cả Tư Đồ San trong phòng cũng cảm thấy tâm thần bất ổn, biết tiếng khóc của hai người này là một môn tà công hết sức lợi hại, gần giống như tuyệt kỹ Hô Thần Nhiếp Hồn, nhưng đáng tiếc là hai người này chưa đủ hỏa hầu, chỉ Diệp Tiểu Huệ cũng đủ đối phó, nên nàng đứng ở cửa theo dõi diễn biến.



Diệp Tiểu Huệ thấy hai người buông tiếng khóc, mày liễu thoáng chau, cười khảy nói :



- Hai người còn kém cỏi lắm, đừng hòng giở trò quái quỷ ấy với bổn cô nương!



Thảo Trái Quỷ vừa khóc vừa vung tay múa chân. Chiêu Hồn phiên trong tay phất liên hồi, tạo ra kình phong ào ào, thổi đến cửa sổ lay động, kình lực xô giạt.



Bỗng, y gào to :



- Nạp mạng đây!



Chiêu Hồn phiên trong tay giơ lên, giáng xuống đầu Diệp Tiểu Huệ.



Cùng lúc, Sách Mệnh Quỷ cũng gào theo :



- Nạp mạng đây!



Đồng thời Khốc Táng bổng trong tay vung lên thành một làn sáng xám, điểm vào huyệt Khí Hộ dưới nách Diệp Tiểu Huệ.



Tư Đồ San thấy Tỉnh Cương song quỷ xuất thủ tấn công, liền vận công sẵn sàng tiếp ứng.



Chỉ thấy Chiêu Hồn phiên và Khốc Táng bổng công nhanh đến, Diệp Tiểu Huệ cười khanh khách, trường kiếm trong tay vung lên thành một vòng sáng bạc, lướt nhanh qua dưới Chiêu Hồn phiên, lẹ làng xoay tay, tránh khỏi Khốc Táng bổng, vung kiếm chém vào tay phải Thảo Trái Quỷ Liễu Tài.



Một chiêu hai thức này của Diệp Tiểu Huệ chẳng những biến hóa thần tốc, mà thân pháp cũng hết sức ngoạn mục, khiến Tư Đồ San không khỏi thầm khen trong lòng.



Thảo Trái Quỷ nghiêng người quay một vòng, tránh khỏi một kiếm của Diệp Tiểu Huệ, Khốc Táng bổng của Sách Mệnh Quỷ đã theo sau bổ chếch xuống.



Khá khen cho Diệp Tiểu Huệ một kiếm bức lui Thảo Trái Quỷ, tạt người sang bên một bước, vung kiếm lên đón tiếp Khốc Táng bổng.



Chỉ nghe “Choang” một tiếng, tia lửa tung tóe, lại đánh bạt Khốc Táng bổng, thế là tiếng khóc của Sách Mệnh Quỷ càng to hơn.



- Nạp mạng đây... Nạp mạng đây...



Diệp Tiểu Huệ mặt lộ vẻ vô cùng ghê tởm, trường kiếm trong tay liên tiếp bổ ra, đồng thời tay trái nhanh như chớp vung lên, một chưởng bổ vào ngực Sách Mệnh Quỷ.



Sách Mệnh Quỷ buông tiếng hú dài, tung mình lùi sau hơn trượng.



Diệp Tiểu Huệ hoành kiếm ngang ngực, lạnh lùng nói :



- Hai tên quỷ quái kia, nếu các ngươi mà còn quấy nhiễu bổn cô nương, khi nào xong việc ở đây, coi chừng bổn cô nương san bằng sào huyệt ở Tỉnh Cương sơn của các ngươi đấy!



Tỉnh Cương song quỷ buông tiếng cười khằng khặc quái dị, nghe chẳng khác tiếng khóc của họ là bao.



Thảo Trái Quỷ cười khảy nói :



- Không chờ nha đầu ngươi đến Tỉnh Cương sơn, bọn ta sẽ đến Ngũ Chỉ phong của các ngươi, lấy mạng mụ già họ Lôi trước.



Diệp Tiểu Huệ bật cười :



- Chỉ bằng vào mấy trò xoàng xĩnh của hai ngươi, ngay cả Quỷ Vương các ngươi còn chưa đáng kể, và cũng chẳng dám bước lên Ngũ Chỉ phong một bước.



Tư Đồ San nghe vậy sửng sốt, thầm nhủ :



- “Thảo nào Huệ muội giữ kín sư môn, thì ra Huệ muội là đồ đệ của Độc La Sát Lôi Cô Bà!”



Thảo Trái Quỷ Liễu Tài trợn mắt quát :



- Nha đầu thối tha, chớ khua môi múa mép, chúng ta hãy bằng vào binh khí phân thắng bại.




Diệp Tiểu Huệ đanh giọng :



- E rằng hai người chẳng thể đào thoát!



Dứt lời người đã cất lên cao ba thước, trong như là bay đi trên không, đó chính là thức “Hình Thần Phiêu Bình” trong Ma Ảnh thất thức, tuyệt kỹ hoành hành giang hồ khi xưa của Độc La Sát Lôi Hồng Anh.



Sau khi cất người lên, nàng bỗng chững lại trên không, trong khoảnh khắc ấy, người lại cất lên cao ba thước nữa, trường kiếm trong tay nhanh như chớp quét vào Tỉnh Cương song quỷ.



Tỉnh Cương song quỷ thấy vậy, cũng buông tiếng kêu quái dị, vừa tách sang hai bên, bỗng một tiếng cười dài vọng đên :



- Ha ha... Lũ quỷ con quỷ cháu, kẻ bại đào tẩu, các ngươi đào tẩu mau!



Rồi thì bóng người nhấp nhoáng, kình dấy lên, một bóng tròn đỏ bay vút đến, ngoài sân vườn cây đất lung lay, thanh thế thật kinh người.



Tư Đồ San thấy vậy, chẳng rõ đó là địch hay bạn, hết sức kinh hãi.



Thốt nhiên, lại ba tiếng “choang choang choang” rền rĩ, tia lửa tung toé, thì ra trường kiếm của Diệp Tiểu Huệ Với Chiêu Hồn phiên và Khốc Táng bổng của Tỉnh Cương song quỷ đã cùng lúc bổ vào bóng tròn đỏ.



Cùng lúc ấy, bóng người chững lại, buông tiếng cười vang, tiếng cười kinh thiên động địa, ngói nhà lả tả rơi xuống, lấn át cả tiếng gào khóc của Tỉnh Cương song quỷ.



Tư Đồ San lúc này đã nhìn rõ người ấy, đó là một người béo phì, đầu trọc, mặt tròn, bụng to, ngực áo phanh ra, thoạt nhìn hệt như là Phật Di Lặc.



Còn bóng tròn đỏ kinh người kia, thì ra là một chiếc hồ lô rượu to lớn.



Tỉnh Cương song quỷ cũng đã nhìn thấy rõ tướng mạo người ấy, vội tung mình lùi sau mấy trượng.



Trong khi ấy Diệp Tiểu Huệ lại tiến tới, cười nói :



- Bân (mập) bá bá cũng đến đây tham gia náo nhiệt ư?



Thì ra người này là Túy Tiên Bân Bá Hề Bất Tỉnh, lão thất trong Thần Châu cửu quái, ông có quan hệ rất thâm sâu với Độc La Sát Lôi Hồng Anh, nên Diệp Tiểu Huệ vừa gặp ông, liền gọi là “Bân bá bá”.



Túy Tiên Bân Bá vừa thấy Diệp Tiểu Huệ, lại buông tiếng cười vang, cười đến đỗi thịt béo khắp người rung động liên hồi toét miệng nói :



- Huệ nha đầu, sư phụ ngươi khỏe chứ?



Diệp Tiểu Huệ đảo mắt một vòng, cười nói :



- Bân bá bá, hai tên đáng ghét này hiếp đáp Huệ nhi, lão nhân gia có can thiệp không?



Túy Tiên Bân Bá nghe vậy, quay sang Tỉnh Cương song quỷ trừng mắt quát :



- Hai tên quỷ con quỷ cháu kia, các ngươi còn ở đó làm gì, còn chưa mau cút về ổ quỷ của các ngươi!



Tỉnh Cương song quỷ không biết đối phương là ai, hơn nữa thường ngày họ cậy vào danh tiếng của Quỷ Vương Ô Long, hoành hoành đã quen, hết sức kiêu căng tự phụ, cho rằng bất kỳ ai cũng sợ Quỷ Vương Tam tuyệt.



Đó là ba môn tuyệt kỹ của Quỷ Vương Ô Long, Quỷ Khốc (khóc) Thần Hào (gào) có thể câu hồn nhiếp phách, khiến người vừa nghe tiếng khóc là mất đi thần trí, môn khinh công Quỷ Hành cũng thuộc nhất tuyệt trên giang hồ, đến và đi không thấy hình tích, lợi hại hơn hết là môn Quỷ Thân, bởi đó là một chân khí hết sức âm nhu, khống chế bắp thịt toàn thân, khiến toàn thân mềm mại như bông, binh khí tầm thường đâm trúng cũng chỉ lún sâu vào thịt, không thể gây tổn thương được.



Thế nên, khi hai người nghe Túy Tiên Bân Bá quát mắng, Thảo Trái Quỷ Liễu Tài lạnh lùng nói :



- Gã mập kia, ngươi thật to gan! Nói mau, ngươi là ai?



Túy Tiên Bân Bá cười ha hả :



- Chiếc hồ lô rượu này chính là chiêu bài của lão phu, hãy về nói lại với lão quỷ Ô Long, bảo y cứ cho lũ quỷ con quỷ cháu đến tìm lão mập này, giờ hãy cút mau!



Câu sau cùng ông đã nói ra bằng Thái Thanh chân khí, rền rĩ như tiếng sấm, đinh tai nhức óc.



Sách Mệnh Quỷ chờ Túy Tiên Bân Bá vừa dứt lời, y bỗng khóc to mấy tiếng, gào lên :



- Bằng vào chút bản lĩnh này của lão mập ngươi mà cũng dám đối địch với bọn ta ư?



Túy Tiên Bân Bá cười ha hả :



- Kẻ khác sợ lũ quỷ con quỷ cháu các ngươi vô liêm sỉ, không muốn trêu vào, nhưng lão phu chẳng sợ đâu!



Thảo Trái Quỷ quát :



- Bọn ta cũng chẳng sợ lão mập ngươi!



Túy Tiên Bân Bá tức giận quát :



- Lão phu chẳng cần kẻ khác sợ, các ngươi có chịu cút hay không? Chiếc hồ lô này của lão phu mà nổi giận là các ngươi chẳng thể trở về ổ quỷ được nữa, mà vào quỷ môn quan thật sự đấy!



Thảo Trái Quỷ không chờ Túy Tiên Hề Bất Tỉnh dứt lời, Chiêu Hồn phiên trong tay đột nhiên quét ra tấn công.



Túy Tiên Hề Bất Tỉnh khẽ quát :



- Quỷ con thật không biết sống chết!



Đồng thời nghiêng vai sang bên, chiếc hồ lô đỏ bay ngang ra, “bộp” một chiếc chạm vào Chiêu Hồn phiên, khiến chiếc cán sắt của Chiêu Hồn phiên cong vòng.



Thảo Trái Quỷ kêu lên một tiếng quái dị, lùi nhanh ra sau, trong khi ấy Sách Mệnh Quỷ lại vung động Khốc Táng bổng lao tới.



Diệp Tiểu Huệ thấy đôi bên đã động thủ, liền lẻn vào phòng, nắm tay Tư Đồ San khẽ nói :



- San tỷ, lão mập này chẳng rõ là địch hay bạn, chúng ta thừa cơ đi khỏi đây thì hơn!



Tư Đồ San gật đầu đồng ý, nhẹ đẩy mở cửa sổ sau, hai nàng phi thân qua cửa sổ, phóng đi thẳng ra ngoài thành, Tư Đồ San vừa đi vừa nói :



- Huệ muội, chúng ta đi đâu đây!



Diệp Tiểu Huệ mỉm cười :



- Gần đây giang hồ đồn đại Thiên Long Quyết xuất hiên ở Bắc Nhạn Đãng, các môn phái đều đã đến đó, sao chúng ta không đi tham gia náo nhiệt?



Tư Đồ San gật đầu cười :



- Hay lắm, không chừng sẽ gặp Huy đệ ở đó cũng lên!



Hai nàng vừa nói vừa phóng đi, chốc lát đã vượt qua ba bốn mươi dặm đường.



Lúc này đang là giữa trưa, hai nàng đã cảm thấy khát đói, nhưng họ đi theo tiểu lộ, trên đường không có người qua lại, và cũng chẳng có quán xá ăn uống.



Do bởi đói khát khó chịu, hai nàng bất giác chậm bước lại, bỗng nghe từ xa vọng đến tiếng nước chảy róc rách.



Hai nàng liền tức tinh thần phấn chấn, lần theo tiếng chảy phóng đi, băng qua một khu rừng, phát hiện một thác nước từ trên một ngọn núi nhỏ đổ xuống.



Lạt Thủ Hằng Nga Diệp Tiểu Huệ cười nói :



- Tiểu muội thật đã khát quá rồi!



Dứt lời đã tung mình lên, phóng đi về phía đầm nước bên dưới thác.



Khi còn cách đầm nước chừng bốn năm trượng, đột nhiên từ sau một tảng đá lao ra ba người áo đen, đứng thành một hàng ngang, cản hai nàng lại.



Một người trong số cười vang nói :



- Âm sư gia thật liệu sự như thần, hai vị cô nương quả nhiên đã đến!



Tư Đồ San và Diệp Tiểu Huệ kinh hãi lùi sau một bước, Tư Đồ San lạnh lùng quát :



- Các vị là ai? Muốn gì?



- Bọn này là Miêu Lĩnh tam lang, phụng mệnh Đốc nha Âm sư gia ở đây chờ đợi hai vị để đòi lại một món vật!



Tư Đồ San cười khảy :



- Hai cô nương đây chẳng quen với lang sói các người, cũng chẳng biết sư gia chó má gì, muốn đòi vật gì, hãy tìm kẻ khác mà đòi.



Miêu Lĩnh tam lang đâu biết sự lợi hại của hai vị cô nương này, nghe vậy buông tiếng cười vang, Hắc Diện Lang Miêu Thuận tức giận quát :



- Nha đầu cả gan, dám nói năng với các đại gia như vậy, hẳn là chán sống rồi!



Tư Đồ San mấy ngày nay đuổi theo Âm Đạo Thế đến Phúc Châu mà chưa báo được đại thù, lòng sớm đã ngập lửa giận, không chỗ phát tiết, nghe vậy bừng lửa giận, “choang” một tiếng Tùng Vân kiếm đã ra khỏi bao, lạnh lùng quát :



- Nói năng với các ngươi như vậy là khách sáo lắm rồi, không phục hãy động thủ thử xem!



Miêu Lĩnh tam lang thấy vậy cũng cùng từ lưng rút binh khí ra, mỗi người một ngọn Miêu Đao.



Tư Đồ San quay nhìn Diệp Tiểu Huệ cười nói :



- Huệ muội hãy lược trận cho tỷ tỷ, xem bảo kiếm của tỷ tỷ có còn sắc bén, có thể chém rơi ba chiếc đầu chó này hay không?



Chưa dứt lời đã tung mình lao tới, bảo kiếm trong tay vung thành một luồng sáng bạc, rung liên tiếp ba lần, với chiêu “Kim Điêu Điểm Đầu” cùng lúc tấn công ba người.



Chỉ nghe “keng keng keng” ba tiếng, Miêu Lĩnh tam lang cùng vung Miêu Đao lên đỡ, tiếng kim khí chạm nhau chát chúa, ba người cùng thét lên một tiếng quái dị, liên tiếp bật lùi bảy tám bước mới đứng vững lại được, cúi nhìn ngọn Miêu Đao trong tay, thảy đều bị gãy ngang giữa, hổ khẩu cũng nứt toạc tuôn máu, đâu còn dám xông tới nữa.



Tư Đồ San nhoẻn cười nói :



- Thế nào? Đao đã hỏng, chúng ta có thể bằng vào quyền cước giao đấu tiếp mà!



Đoạn tra kiếm vào bao, hai tay thủ thế cất bước tiến tới.



Miêu Lĩnh tam lang chỉ một chiêu đã nhận ra võ công của Tư Đồ San, đâu còn dám động thủ nữa, vừa thấy đối phương tiến tới, hoảng kinh cùng thoái lui lia lịa.



Tư Đồ San cười khanh khách nói :



- Sợ rồi ư? Vậy thì hãy cút mau!



Miêu Lĩnh tam lang tuy mặt đầy vẻ tức giận, nhưng không dám phát tác, bỗng quay người tung mình, phóng đi ra xa bảy tám trượng mới ngoảnh lại nói :



- Cô nương có dám để lại danh tánh không?



Tư Đồ San cười khảy :



- Lư Sơn Tư Đồ San, hãy về báo lại với sư gia chó má của các người mau!



Hắc Diện Lang Miêu Thuận dương thanh nói :



- Được, chúng ta sẽ có ngày tái ngộ!



Diệp Tiểu Huệ bỗng buông tiếng cười dài nói :



- Khoan đi đã, hãy còn Lạt Thủ Hằng Nga này nữa!



Đồng thời ngón tay búng liên hồi, một chùm Tuyệt Mệnh thần châm bay ra như tia chớp.



Miêu Lĩnh tam lang vừa nghe danh hiệu Lạt Thủ Hằng Nga, liền hồn phi phách tán, ngay cả ý định tránh né chưa kịp nảy ra, chợt cảm thấy bên má đau nhói, đưa tay sờ, bàn tay dính đầy máu tươi, thì ra độc châm đã xuyên thủng tai, một chiếc tai đã rơi xuông đất.



Thủ pháp ám khí này thật quá nhanh và chuẩn xác, Miêu Lĩnh tam lang đâu dám nấn ná nữa, vội vã đào tẩu.



Hai vị cô nương thấy vậy, bất giác buông tiếng cười vang.