Chương 112

Đặt Liễu Ngân Bình nằm xuống, anh nhìn cô:” Bình Bình, em đợi được, nhưng anh không được “.

Vừa dứt lời, Lục Thiên Tư đưa tay kéo áo của Liễu Ngân Bình lên.

Người ta nói cao thủ không bằng tranh thủ mà, bây giờ nên nhân cơ hội này, anh sẽ biến Liễu Ngân Bình thành người phụ nữ của mình rồi.

” Tư…dừng…dừng lại ” Liễu Ngân Bình đẩy tay anh ra, anh bị gì thế kia, cả hai chỉ mới…ở đây còn là bệnh viện, anh tính làm chuyện xấu xa gì ở đây sao?

” Anh không dừng được, anh chỉ muốn tiến tới thôi “.

Đẹp trai không bằng chai mặt đâu mọi người.

Đêm, Lục gia.

Lục Lãnh Phong vì mệt đã ngủ thiếp đi, gần đây do công việc quá nhiều nên khiến anh kiệt sức, cũng nhờ đó mà Lục Lãnh Phong không hành cô trên giường lên bờ xuống ruộng mà.

Hy Nguyệt ngồi ở bàn, cô thay anh giải quyết một số công việc khác, tuy cô chỉ là sinh viên năm hai chưa hoàn thành chương trình đại học, nhưng với IQ của cô những chuyện này thì có thể thay anh giải quyết đó nha.

Điện thoại lúc này có người gọi đến, Hy Nguyệt sợ làm anh thức giấc, cô vội cầm điện thoại ra ngoài nghe máy.

Số điện thoại lạ gọi đến,không biết là ai tìm cô. Hy Nguyệt không có bạn bè, ngoài Lục Lãnh Phong, Lục Thiên Tư và Lục Viên Thần cô cũng không quen biết ai nữa.

” Xin chào, tôi là Hy Nguyệt ” Cô bắt máy.

[ Chào em gái, lâu rồi không gặp ]

Cái giọng nó vạn đời mà Hy Nguyệt không muốn nghe thấy, đó chính là giọng của Hy Tuyết.

” Chào chị, chị dạo này khỏe chứ?” Hy Nguyệt bình tĩnh đáp, sau lần đẩy cô từ trên du thuyền xuống, anh đã thay cô trừng trị chị ta, cũng từ lần đó chị ta như mèo bị cắt đuôi, không dám phiền đến cô nữa.

Cả Hy gia cũng vậy, sợ sức ép của lão công nhà cô.

[ Chị khỏe, chị khỏe, mà em gái này, chị có chuyện này muốn nói với em liệu em có muốn nghe không? ]

Những lời này của Hy Tuyết khiến người khán ngửi thấy có mùi âm mưu, chẳng tốt lành gì mấy.

” Có chuyện gì, chị nói xem?” Chị ta đã muốn nhây nhây, cô nhây lại vậy, loại người này nếu không thỏa mãn chị ta, chị ta sẽ cố chấp mà làm phiền cô y như Song Tử kia.

[ Chị có tin tức về mẹ ruột của em nè, em có muốn gặp bà ấy không? ]

[ Bà ấy vẫn chưa chết, năm đó là ba nói dối với em đấy ]

[ Đây là có lẽ thông tin quan trọng đối với em, đứa con nào mà không muốn tìm mẹ mình chứ? ]

[ Phải không Hy Nguyệt? ]

Theo lời Song Tử nói lại, con nhãi Hy Nguyệt này đúng là nói chuyện lại. Trước giờ cứ nghĩ nó câm, ai dè lại là giả bộ hay thế này.

Không nói chuyện một thời gian dài, ai cũng nghĩ nó thì phải rồi.

Hy Nguyệt nghe về vấn đề mẹ ruột mình, trước đây cô từng rất giận bà, tại sao lại đưa cô vào Hy gia, nơi mà xây lên bao ác mộng từ bé của cô cơ chứ?