Chương 1440

Mặt Tư Mã Ngọc Như tức giận đỏ lên.

Theo cô ta nghĩ, mọi lời nói của Hạo Phong đều đang chế giễu cô.

“Ngọc Thanh, Sênh Hạ, hai con đi với ta.” Lục Sênh Hạ và Tư Mã Ngọc Thanh không nhúc nhích, hai đứa trốn ở sau lưng Hy Nguyệt.

Hy Nguyệt gọi người hầu vào: “Đưa bà hai tới Tĩnh Tâm Đường.”

Khuôn mặt Tư Mã Ngọc Như co giật kịch liệt, cô ta cắn răng bước ra ngoài.

Cơn tức này cô sẽ không dễ dàng nuốt xuống như vậy.

Hy Nguyệt để bọn trẻ tự do chơi đùa, cô tự mình quay lại phòng làm việc. Thiết kế một lúc, cô lấy trong ngăn kéo ra chiếc túi đã được niêm phong.

Trước đây, cô cảm thấy rằng nếu sự thật tàn nhẫn như vậy, cô vẫn nên chọn giả vờ câm điếc.

Nhưng bây giờ, cô đã thay đổi quyết định, nếu ngay cả Lục Lãnh Phong không thật lòng, cô cũng không thể trốn tránh được nữa.

Sớm biết chân tướng rồi đưa ra các biện pháp đối phó để đến lúc bị đối phương đánh tới cũng không bị mất cảnh giác.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên: “Chị dâu, chị có bên trong không?”

Hy Nguyệt đặt túi niêm phong lên bàn, đi ra mở cửa.

Lục Sênh Hạ nắm lấy cánh tay cô: “Chị dâu, chị cùng em tới phòng em đi, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với chị.”

Cô cũng không nghĩ nhiều, đi theo cô bé xuống lầu.

Thật ra Lục Sênh Hạ cũng không có vấn đề gì lớn, mà là nhờ cô giúp chọn quần áo cho bữa tiệc cuối tuần, nghe nói Đỗ Chấn Diệp sẽ tham dự bữa tiệc này nên cô bé muốn mặc đẹp một chút.

Hy Nguyệt chọn cho cô bé và một chiếc váy kiểu Hy Lạp màu vàng.

Cô trở lại lầu ba, vừa vào phòng làm việc liền nhìn thấy Tư Mã Ngọc Thanh.

Cậu bé đang cầm trong tay chiếc túi được niêm phong của cô, nhìn thấy cô, cậu bé rung lên dữ dội, vội vàng đặt chiếc túi xuống bàn.

Cô nhanh chóng nhặt chiếc túi đã được niêm phong, cất vào ngăn kéo và khóa lại: “Ngọc Thanh, em chưa mở cái túi này đúng không?”

Tư Mã Ngọc Thanh lè lưỡi lắc đầu lia lịa: “Không, em chỉ vừa nhìn một chút, chị gái xinh đẹp, có phải là tóc của Kiến Dao trong túi chị đúng không?”

“ Ừ… chị muốn lấy nó.” Hy Nguyệt cười.

Tư Mã Ngọc Thanh gãi đầu: “Em cũng biết chuyện này. Mẹ em cũng giữ lại tóc của em và làm bút lông viết.”

Hy Nguyệt nhìn thấy bánh kếp ở trên bàn, liền hỏi: “Cái này là em làm à?”

“Vâng, em vừa mới nướng, chị nếm thử xem có ngon không?” Tư Mã Ngọc Thanh cười đắc ý, lộ ra hai cái răng hổ nhỏ xinh xắn.

Hy Nguyệt nếm thử một miếng, gật đầu nói: “Rất thơm và giòn, ăn rất ngon.”

Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu đắc ý, bưng đĩa chạy ra ngoài.