Chương 1469

Bà nội Thời âu yếm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cậu, mở chiếc hộp ra và cùng cậu ăn bánh gato.

Người giúp việc bưng trái cây đến, Hy Nguyệt liếc nhìn, là táo giòn.

“Ăn thử đi.” Anh ta lấy một quả táo đưa cho cô.

Cô nhận lấy và cắn một miếng: “Ngọt quá, ngọt như những quả táo trong sân nhà bà nội.”

Tần Nhân Thiên nở nụ cười quyến rũ: “Đây chính là táo ở sân nhà bà nội, anh bảo người hái xuống rồi gửi qua đây.”

“Vậy thì em muốn ăn thêm vài trái nữa.” Hy Nguyệt cười hì hì, trong những quả táo này có hương vị mà cô nhớ nhung.

Bà nội Thời lấy một quả đưa cho Hứa Kiến Quân: “Này, thử táo do chính tay bà trồng đi. Bố mẹ cháu đều ăn táo này mà lớn lên đó.”

Túi sữa nhỏ ăn táo xong, hé miệng cười ngọt ngào: “Thật là ngon, táo nhà trồng không giống như táo bán ở ngoài.”

Trên mặt Tần Thân Nhiên hiện lên một ý cười bâng khuâng: “Khi con người ta lớn lên, mọi thứ đều thay đổi, chỉ có cây táo này vẫn như trước, nó chưa từng thay đổi.”

Năm đến năm đi, hoa vẫn thế.

Năm qua năm lại, người đâu còn như xưa.

Thời thế thay đổi, vật vẫn như cũ mà người không giống xưa.

Anh ta và Hy Nguyệt đều không thể trở về ngày xưa.

Hy Nguyệt nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy vị táo ngọt trên đầu răng trở nên chua chát.

Phải, tất cả mọi thứ trước đây đều đã trở thành hồi ức.

Thời Thạch cũng không quay lại, cũng không thể cùng hái táo với cô giống như trước nữa.

“Nhân sinh tại thế, luôn có những điều không như ý muốn, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, chỉ có thể nhìn về phía trước, không có cách nào quay đầu lại nữa.”

Khóe miệng Tần Nhân Thiên thoáng qua một tia bi thương, uống ngụm trà, anh ta sắp xếp lại tâm trạng rồi khẽ mỉm cười.

“Bà nội thích hoa mẫu đơn, anh đã đặc biệt mua về một vài giống quý, lát nữa có muốn trồng chung không?”

“Dạ có.” Hứa Kiến Quân vui vẻ vỗ đôi tay bé nhỏ.

Ăn bánh gato và trái cây xong, bọn họ cùng đi ra vườn hoa.

Bà nội Thời ở bên cạnh hướng dẫn, bọn họ liền trồng theo phương pháp của bà.

“Mẹ ơi, hoa mẫu đơn là quốc hoa có phải không?”

Hy Nguyệt gật đầu: “Ừm, hoa mẫu đơn là vua của các loài hoa, đẹp đẽ cao quý, ngày xưa chỉ có người trong hoàng tộc mới có thể trồng được.”

“Vậy tại sao loài hoa mẹ thích nhất lại là hoa quỳnh thay vì hoa mẫu đơn?” Hứa Kiến Quân hỏi một cách chững chạc.

Hy Nguyệt xoa đầu cậu: “Hoa quỳnh quý ở chỗ hiếm có và hiếm thấy, hầu như không có ai nhìn thấy được vẻ đẹp của nó.”

Chậu hoa quỳnh mà Lục Lãnh Phong mua cho cô cho đến nay vẫn chưa nở hoa.

Túi sữa nhỏ chớp chớp mắt: “Vậy nó sẽ nở hoa thật sao, sẽ không chỉ là một truyền thuyết chứ?”