Chương 1501

Bà cụ nhà họ Đỗ nghe nói nhà họ Hy và nhà họ Lục kết thân, đã đặt biệt cho người từ thành phố Tinh Không mang đến hai miếng ngọc bội này.

Món quà này nếu như tặng cho Lục Lãnh Phong, chúc mừng anh sinh được quý tử, thì rõ ràng là quá thực dụng, tặng cho bà cụ Lục thì sẽ khác.

Bà ấy và bà cụ Lục là người quen cũ, giờ lại trở thành thông gia, bà ấy gửi quà đến, chúc mừng bà cụ có chắt trai, là phép xã giao bình thường giữa hai bên thông gia, còn có thể làm tình cảm thêm sâu sắc.

Bà cụ Lục cười nói: “Bà cụ Đỗ khách khí quá rồi, giờ nhoáng một cái, chúng tôi đã hơn mười năm không gặp nhau, bà ấy muốn đến Long Minh, tôi nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo.”

Người giúp việc ở bên cạnh thêm trà, bà cụ nhấp một ngụm, dùng giọng điệu thờ ơ nói: “Chấn Diệp năm nay đã mười bảy tuổi rồi phải không?”

“Đúng ạ, là sinh viên năm nhất rồi.” Hoa Vô Song gật gật đầu.

“Qua vài năm nữa, thì phải kết hôn sinh con, cô sắp được bế cháu rồi.” Bà cụ cười nói.

Hoa Vô Song thở dài: “Không giấu gì bà, nhà chúng tôi đều là do bà cụ quyết định, chuyện hôn sự của bọn trẻ, chắc chắc cũng là do bà cụ làm chủ, Chấn Diệp bướng bỉnh, muốn tự mình làm chủ, nhất định sẽ náo loạn. Vì thế đối với chuyện hôn sự này nó cũng chưa biết làm thế nào?”

“Bà cụ đã chọn được người thích hợp chưa?” Bà Lục nhướng mày.

Hoa Vô Song lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng năm ngoái, bà cụ đã tìm hiểu rồi. Trong giới người có tiếng ở thành phố Tinh Không, hôn nhân chính trị là chuyện ngầm hiểu nhưng không nói ra, rất nhiều người chưa thành niên đã định sẵn rồi.”

Bà cụ Lục nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Nhà giàu quả thực đều là như vậy, Lãnh Phong và Hy Nguyệt cũng là từ nhỏ đã định sẵn rồi. Người trẻ bây giờ nóng nảy bất đồng, sớm chút định đoạt, đỡ việc bọn trẻ ở bên ngoài náo loạn, cũng có lợi. Sênh Hạ nhà chúng tôi, tôi cũng đang suy nghĩ đến việc tìm cho nó một chàng trai có tư cách đạo đức tốt, hai người không có tình cảm cũng không sao, có thể từ từ bồi dưỡng.”

Lời này rất khóe léo, Hoa Vô Song là một người thông minh, làm sao lại không hiểu ẩn ý trong đó?

“Sênh Hạ nếu có thể gả cho Chấn Diệp nhà tôi làm vợ thì Chấn Diệp nhà tôi chắc chắn sẽ mang kiệu tám người khiêng đến đón cô ấy về và cưng chiều cô ấy như trứng mỏng vậy.” Bà ta cười khúc khích nói.

Bà cụ Lục cười nói: “Tôi thấy Chấn Diệp cũng là một đứa trẻ khá tốt, cô là cô của Hy Nguyệt, nếu hai đứa trẻ có thể đến với nhau thì hai nhà chúng ta sẽ thân càng thêm thân nữa.”

“Còn không phải thế sao? Thân càng thêm thân rất tốt.” Hoa Vô Song cười đến mức đôi mắt nheo hết lại thành một đường chỉ, nếu con trai bà ta có thể cưới con gái của nhà họ Lục thì vị trí người thừa kế xem như nắm chắc trong tay rồi.

Bà cụ Đỗ rất xem trọng việc liên kết giữa hai kẻ mạnh, nhà họ Lục là gia tộc đứng đầu phương đông nên việc kết thông gia với nhà họ Lục là lựa chọn hàng đầu.

Hy Nguyệt biết bà cụ là người rất hiểu chuyện, quy tắc của nhà họ Lục là con gái tuyệt đối không được gả đi nhưng chỉ cần môn đăng hộ đối thì bà ấy sẽ không phản đối.

Nhưng bên Tư Mã Ngọc Như thì rất khó nói, e rằng sẽ sinh thêm chuyện nữa.

Trong khuôn viên, Chấn Diệp chơi đùa với các con một lát rồi đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thì thấy cô người làm Ngọc Linh đi về phía anh.

“Cậu chủ Đỗ.” Cô ta cười thẹn thùng một cái và khẽ kéo phần cổ áo xuống, nút áo được cởi ra để lộ khe ngực một cách lộ liễu.

Đỗ Chấn Diệp nhanh chóng quay đầu đi và bước nhanh về phía trước.

Người phụ nữ này khiến anh ta cảm thấy không thoải mái lắm, thật không ngờ ở nhà họ Lục lại có người làm như thế này.