Ngọc Linh bất giác rùng mình một cái, trong lòng cô ta đang sợ hãi vô cùng.

Cô ta nuốt nghẹn miếng nước bọt, trong đáy mắt khẽ lướt qua một tia kỳ quái.

“Anh…anh đừng qua đây, tôi mở cửa ra là được chứ gì.”

Cô ta run rẩy lấy chiếc chìa khóa từ trong túi áo ra và mở khóa cửa, sau đó nhặt quần áo từ dưới đất lên.

Nhưng cô ta không hề đi ra mà dùng hết sức để đập cửa và hét lớn: “Anh đừng qua đây, đừng đụng vào tôi, cứu tôi, cứu tôi với!”

“Cô hét cái quái quỷ gì thế?” Đỗ Chấn Diệp đang cảm thấy rất tức giận.

Chính lúc này, cánh cửa được đẩy ra, Tư Mã Ngọc Như đang đứng ở trước cửa, bên cạnh còn có cả Lục Sênh Hạ nữa.

Cũng may cô ta đã trốn vào trong một góc khuất để nhìn lén, thấy Ngọc Linh đã bắt đầu hành động nên vội vàng đi gọi Lục Sênh Hạ đến đây để cô bé tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật của em họ Hy Nguyệt.

Lúc này, Hy Nguyệt đang dẫn theo hai đứa con đi lên cầu thang, vừa nghe thấy tiếng ồn đã vội vàng chạy qua đó.

“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Cô chạy đến căn phòng nhìn thấy Ngọc Linh bèn kích động đến mức run rẩy cả người.

Tư Mã Ngọc Thanh nhìn thấy người phụ nữ không mặc quần áo thì rất kinh ngạc, sau đó mở miệng la lớn lên: “Nữ lưu manh, nữ lưu manh không mặc quần áo, nhà chúng ta lại có một nữ lưu manh không mặc quần áo kìa!”

Hy Nguyệt vội vàng kéo hai đứa trẻ ra, những cảnh tượng thế này không thích hợp cho con nít nhìn thấy: “Các con hãy quay về phòng trước đi.”

Tư Mã Ngọc Thanh nắm tay Hứa Kiến Quân chạy về phía cầu thang nhưng chúng không hề quay về phòng mà chạy về phía phòng khách.

Ngọc Linh khóc ‘huhu’ lên, cô ta vừa mặc quần áo vừa nói: “Cậu chủ Đỗ kéo tôi vào phòng muốn sàm sỡ tôi, anh ấy cầm theo con dao và ép tôi phải cởi quần áo ra, còn bảo nếu tôi không nghe lời thì sẽ rạch mặt của tôi nữa.”

Khóe môi Đỗ Chấn Diệp để lộ nụ cười nhạt chế giễu: “Rõ ràng là cô quyến rõ tôi, bây giờ sao lại biến thành tôi sàm sỡ cô thế hả?”

Tư Mã Ngọc Như hừ một tiếng: “Thế tại sao tay cậu lại cầm theo con dao? Tôi biết cậu là loại cậu ấm nhà giàu phẩm chất xấu xa, thấy Nggojc Linh có chút nhan sắc thì lại nổi lòng háo sắc, uổng công chị họ cậu còn mạnh miệng giúp cậu chứng minh trong sạch nữa, thật là vả bôm bốp vào mặt mà.”

Hy Nguyệt nhìn cô ta bằng ánh mắt sâu xa, từ khi nhìn thấy cô Ngọc Linh này thì cô đã cảm thấy rất kỳ lạ, không ngờ cô ta lại muốn giở trò đê tiện như vậy.

“Mẹ nhỏ, mọi chuyện vẫn chưa làm rõ ràng mà, sao mẹ lại gấp gáp đưa ra kết luận như thế chứ?”

Tư Mã Ngọc Như hung dữ liếc cô một cái: “Sự việc đã như thế rồi mà còn chưa đủ rõ ràng sao? Thế nào, cô còn muốn bao che cho cậu em họ hành xử sai trái này sao?”

Hy Nguyệt rất bình tĩnh: “Mẹ nhỏ, nếu mẹ nói là em họ tôi kéo cô ta vào trong phòng thì hãy gọi bảo vệ đến xem camera đi, để coi rốt cuộc mọi chuyện có phải là như thế không.”

Tư Mã Ngọc Như bĩu môi, trong ánh mắt bà ấy bừng lên lửa giận: “Hy Nguyệt, cô muốn chối tội cho cậu ta thì nói thẳng đi.”

Lúc này Tư Mã Ngọc Thanh đã chạy đến phòng khách rồi: “Không xong rồi, có một nữ lưu manh cởi hết quần áo ở trong phòng trên lầu phụ đấy, cô ấy muốn đánh nhau với anh Chấn Diệp.”

Tất cả mọi người diều rất kinh ngạc và nhanh chóng đi ra đó xem thử.