Chương 1511

Cô ta lo lắng cho con gái, nhất thời làm ra chuyện hồ đồ, cũng là có thể tha thứ được.

Cũng may là không có tạo thành kết quả gì nghiêm trọng.

Ông ấy đưa mắt nhìn về phía bà cụ Lục: “Mẹ à, cô ấy chỉ là muốn bảo vệ con gái của mình, nhất thời manh động mới làm chuyện hồ đồ.”

Bà Lục chế nhạo một tiếng: “Nhất thời manh động? Loại chuyện này nhất thời sẽ không thể tưởng tượng được đúng không? Thuê diễn viên, phá hư camera, tính kế khách, đều có kế hoạch. Thật không ngờ tới vợ bé của nhà chúng ta lại có tâm cơ lợi hại như vậy nha.”

Lục Vinh Hàn trừng mắt nhìn bà ta: “Bà đừng có ở đây đổ thêm dầu vào lửa nữa, nói lời châm chọc, ban đầu bà vì bảo vệ cho Trương Thị Cẩm Lan, còn không biết phá hoại bao nhiêu quy tắc của gia đình đâu. Ngọc Như có nói gì bà không? Cô ấy chỉ phạm có một lỗi nhỏ, bà liền nắm điểm yếu của cô ta không tha? Còn nữa, Ngọc Như không phải vợ bé, mặc dù chúng tôi chưa có đăng ký kết hôn, nhưng trong lòng tôi, cô ấy chính là ngang hàng với bà, cô ấy cũng là vợ của tôi, hai người là vợ bình đẳng.”

Những lời này không nghi ngờ gì nữa chính là muốn bao che và thiên vị Tư Mã Ngọc Như.

Lục Vinh Hàn vẫn đối với cô ta dung túng, nếu không cô ta cũng không dám không kiêng nể gì cả.

Khóe miệng bà Lục co giật dữ dội, trong lòng mặc dù rất tức giận, oan ức nhưng cũng không biết phải nói gì.

Tư Mã Ngọc Như đắc ý nhìn bà ta.

Ở trong lòng Lục Vinh Hàn chỉ có một mình cô ta, Y Hạo Phong vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc thay thế cô ta.

Những lời này không chỉ làm bà Lục túc giận, mà còn có Hy Nguyệt, cô tự hồ từ trên người Lục Lãnh Phong nhìn thấy bóng dáng của Lục Vinh Hàn.

Anh đối với Kiều An cũng dung túng như vậy, mới dẫn đến hậu quả như hiện tại.

Giữa hai ba con quả nhiên là có gen di truyền.

“Bố, mặc kệ mẹ nhỏ có sai hay không, vợ bình đẳng mà người nói là trái với quy tắc của gia đình, nhà họ Lục chưa từng có vợ bình đẳng, chỉ có phân vợ và vợ bé. Vợ là cùng người đã có giấy chứng nhận kết hôn, mà vợ bé chỉ có một công văn của nhà họ Lục thôi. Nhà họ Lục mệnh lệnh quy định, không có vợ bình đẳng, đây là bà cụ cố đích thân đặt ra, ai cũng không được sửa đổi. Thân là con dâu của nhà họ Lục, con không hy vọng người vi phạm gia quy, mở ra sủng vợ bé mà diệt vợ của mình có luật lệ từ trước, nếu sau này thế hệ con cháu đều noi theo thì làm sao đây, làm cho những người làm con dâu như chúng con dùng cái gì đảm bảo đây?” Từng câu từng chữ cô rõ ràng mà có lực.

Cả người Lục Vinh Hàn đều run rẩy, đây là lần đầu tiên Hy Nguyệt nói chuyện với ông ấy một cách nghiêm túc và cứng rắn như vậy.

Ẩn dưới vẻ ngoài yếu đuối của cô là một tâm hồn cứng cỏi mà ngay cả ông ấy cũng không thể tưởng tượng nổi.

Có điều, ông ấy biết, cô vốn không có ý định cùng ông ấy đối kháng, mà là đang bảo vệ bản thân mình.

Chuyện con trai và Kiều An, sợ là ảnh hưởng tới cô không nhỏ, mặc dù bên ngoài mặt không thể hiện ra, nhưng đằng sau không biết hai người họ náo thành bộ dạng gì. Giống năm năm trước vậy, đến phá đứa nhỏ đi cũng đều không nói với bọn họ.

Ông ấy liếc nhìn Lục Lãnh Phong.

Một sợi dây thần kinh của Lục Lãnh Phong co giật, anh rất biết rõ cái gai trong lòng người phụ nữ ngốc đó đã bị chạm vào một lần nữa.

Tư Mã Ngọc Như vừa lo lắng vừa bực bội, nghiến răng nói: “Hy Nguyệt, cho dù cô là mợ chủ, cũng không thể đi ngược với ý tứ của người nắm giữ.”