Chương 1520

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hy Nguyệt xẹt qua một tia cười lạnh đùa cợt: “Nhưng mà các người vì lợi ích nào đó mà đã ở chung với nhau rồi, không phân cách được.”

Khóe miệng của Finn co rút, anh ta biết mình đã bị Hy Nguyệt hận rồi.

Chuyện của Kiều An càng diễn càng ác, dường như đã đạt đến tình trạng không thể cứu vãn.

Hiện tại, Boss vừa gặp anh ta thì sắc mặt liền âm trầm đáng sợ.

Rất hiển nhiên, Hy Nguyệt là không tin tưởng anh ta.

Bởi vì cặp song sinh này mà anh ta lại một lần nữa sa vào mối nguy hôn nhân.

Anh ta là người khởi xướng, là đầu sỏ gây chuyện không thể nghi ngờ.

Không giải quyết được cục diện rối rắm này thì Lục Lãnh Phong sẽ không tha thứ cho anh ta.

“Bà chủ, cô nói đúng lắm, họa là do tôi gây ra nên tôi phải gánh vác trách nhiệm, đề nghị của cô tôi sẽ suy xét.”

Ánh mắt của Hy Nguyệt trở nên lạnh lùng: “Anh có biết điều gì khiến người ta đau lòng nhất không? Đó là bị người mà mình tin tưởng nhất đâm cho một dao!”

Lục Lãnh Phong vẫn trầm mặc, chưa nói một lời nào.

Lúc này anh đã nhìn ra, người phụ này vốn dĩ không tới vì Kiều An mà là tới vì Finn.

Để tên nhãi này chiêm ngưỡng một chút sự lợi hại của vợ anh cũng tốt, như vậy mới có thể biết được bản thân đã làm ra một chuyện hoang đường ngu xuẩn đến chừng nào.

Finn giống như bị trúng một gậy, đầu vai run rẩy: “Bà chủ, gây ra rắc rối cho cô, tôi rất xin lỗi.”

Hy Nguyệt bĩu môi: “Không phải mọi chuyện cứ dùng hai chữ xin lỗi là xóa bỏ được.”

“Tôi sẽ cố gắng đền bù.” Finn cúi đầu nói.

Đền bù? Hy Nguyệt hừ lạnh một tiếng, lẽ nào có thể nhét hai đứa bé kia trở về sao?

Có vài lỗi lầm, một khi đã phạm phải thì mãi mãi không có khả năng cứu vãn được.

“Vậy xem thử anh đền bù thế nào.”

Tuy rằng không có ý nghĩa, nhưng vẫn tốt hơn là không làm gì.

Kiều An từ trong phòng bế đứa bé ra.

Cô ta đã tự đặt tên cho đứa bé, một đứa tên là Lục Mỹ An, một đứa tên là Lục Lân An.

“Cục cưng ngoan lắm, biết mẹ chăm sóc nó rất vất vả nên rất ít khóc nháo.”

Hy Nguyệt cười nhạt: “Sau này có Finn bên cạnh, cô sẽ không vất vả nữa.”

Kiều An hít sâu hai cái, dốc sức che chắn thính giác làm bộ không nghe được lời của cô: “Lãnh Phong, anh có muốn ôm đứa bé một chút không? Anh vẫn chưa từng ôm con đó.”

Lục Lãnh Phong nhún vai: “Tôi không thích con trai, chỉ thích con gái.”

Hy Nguyệt đưa tay đặt lên đầu vai anh rồi ha ha cười: “Anh ấy trọng nữ khinh nam, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, mỗi ngày ở nhà ôm chị gái yêu thích không buông tay, còn em trai chỉ có thể tha thiết chờ mong ngồi trong nôi nhìn.”

Kiều An mém tí thì ngất, sớm biết thế thì đã tạo một đôi thai long phượng rồi.

Vật quý nhờ hiếm có, con trai nhiều như thế, chỉ có một đứa con gái thì đương nhiên con gái là nhất.

“Con gái có tốt thì cũng phải gả ra ngoài, chỉ có con trai mới có thể kế thừa gia nghiệp.”

Hy Nguyệt mỉm cười, đâu đâu cũng là châm chọc.