Chương 1527

“Ban ngày đấy, rụt rè một chút đi.” Cô đưa mắt liếc anh một cái.

Anh cúi đầu hôn lên trán cô: “Không phải em thích ngắm anh lúc sáng sao? Giờ anh để cho em ngắm đủ.”

“Em nhắm mắt cũng biết rõ hình dáng anh như thế nào rồi, còn cần phải nhìn sao?” Cô bướng bỉnh le lưỡi, giọng điệu như trêu chọc.

Đôi môi người kia cong lên thành nụ cười mờ ám: “Thế lần này mở to mắt ra nhé?”

“Không mở, mở mắt thì sao mà ngủ được.” Cô nhắm hai mắt lại, còn nhắm thật chặt.

Lục Lãnh Phong kém mí mắt dưới của cô ra, nhẹ nhàng thổi một hơi: “Nhắm cũng không sao, em đừng giả chết là được.”

Cô vung nắm đấm lên, đánh lên vai anh một cái: “Em là cá chết đấy, nếu anh không thích thì đi tìm cá sống đi.”

Anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Em biết anh không có ý đó mà, anh cũng không muốn tìm người khác, nói cũng vô ích.”

“Anh cũng đâu phải chỉ cần em đâu, chỉ là không có sự lựa chọn khác mà thôi.” Cô bĩu môi, giọng nói như có phần chua chát.

Nếu không phải vì có tật khó mà nói được thì chắc anh ta đi lăn lộn khắp chốn bụi hoa rồi.

Lục Lãnh Phong hơi buồn bực, rõ ràng là ba ngàn dòng nước trong veo, anh lại chỉ uống có một bầu, vậy tại sao lại bị hiểu lầm là dân chơi đào hoa đa tình chứ, anh bị oan thấu trời thấu biển.

Anh cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hy Nguyệt, em nói oan cho chồng em như vậy, em không sợ giữa tháng sáu tuyết rơi à?”

“Có tuyết sao? Sao em lại không thấy chứ?” Cô làm mặt quỷ.

Lục Lãnh Phong nhéo chiếc cằm của cô, hôn mạnh lên môi cô một cái giống như là trừng phạt: “Hy Nguyệt, em phiến diện quá đấy.”

Cô khẽ rên thành tiếng: “Ai bảo anh cứ dây dưa không rõ với tình cũ trước mặt em? Đổ một tấn bột giặt cũng không trắng được.”

Lục Lãnh Phong búng lên trán cô: “Em là tình cũ, đương nhiệm rồi cả kế nhiệm của anh rồi, không có ai khác nữa.”

Hàng mi dài khép lại, ánh mắt như lóe lên chút ánh sáng nhẹ nhàng, gian xảo: “Tiếc là anh không phải tình cũ của em, cũng không phải là tình mới, anh chỉ là đương nhiệm của em thôi.”

Gương mặt tuấn tú của Lục Lãnh Phong đen thui lại.

Câu nói này như giáng một đòn nặng nề lên người anh, khiến anh bị nội thương sâu sắc.

Không được làm người cũ của cô thì anh nhận.

Còn người mới là cái quỷ gì.

Anh chiếm giữ nửa đời sau của cô, chắc chắn sẽ không có người mới chết tiệt nào cả.

“Là trí nhớ của em không tốt hả? Hay là cố ý muốn làm anh tức chết? Chỉ cần anh còn sống thì em đừng mong có thể có kế nhiệm.”

Hy Nguyệt rụt cổ.

Cậu chủ xấu tính lại bộc phát rồi.

Nhanh nhanh dập lửa, nhỡ lại bén lửa vào mình.

“Chẳng lẽ em nói sai sao? Chúng mình đâu có ly hôn thì sao em có thể có người mới được chứ, vậy thì chắc chắn người mới không phải là anh rồi.”