Chương 1530

Một mũi dao sắc lẻm đâm vào lòng Lục Lãnh Phong: “Ai muốn cướp người phụ nữ của tôi thì chẳng khác nào muốn chết.”

Tần Nhân Thiên rót một ly rượu vang, nhẹ nhàng đảo rượu: “Nếu như anh đối xử tốt với em gái tôi, làm cho cô ấy vui vẻ thì đương nhiên sẽ không ai cướp được của anh cả, còn không thì không ai biết trước.”

“Anh cứ yên tâm, chúng tôi rất tốt.” Cánh tay Lục Lãnh Phong vươn ra, ôm lấy vai Hy Nguyệt.

Hoa Phi cười nhạt: “Anh rể thì cái gì cũng tốt, chỉ là hơi phong lưu thôi.”

Nghe cũng biết câu này mang nghĩa xấu.

Lục Lãnh Phong đờ đẫn, trăm miệng cũng không biết bào chữa như thế nào.

Dường như việc này đã đóng đinh cái mác phong lưu lên người anh rồi, muốn hủy cũng không sao hủy được.

Hy Nguyệt không nói câu nào, dường như cô cũng không muốn giải thích thay anh, thậm chí còn nhìn bằng ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác, cô cảm thấy anh “có tội thì phải chịu”, bởi vì chính cô cũng nghĩ như vậy mà.

“Cây ngay không sợ chết đứng.” Anh hơi buồn bực, nâng ly rượu trong tay lên uống một hơi.

Miệng người trăm ý, tốt xấu lẫn lộn, quả nhiên câu nói này không sai.

Hoa Phi nhún vai một cái: “Chị em lại có bệnh thích sạch sẽ, chắc chắn sẽ không tha thứ cho người đàn ông phạm sai lầm, anh rể à, anh nhanh đuổi mấy người phụ nữ lộn xộn kia đi, đừng ảnh hưởng đến tình cảm hai người.”

Lục Lãnh Phong nhìn cậu ta như muốn ăn tươi nuốt sống: “Làm gì có người phụ nữ lộn xộn nào, ngoài chị cậu ra thì làm gì có ai.”

Lâm Đại Dao dẫn mấy đứa bé quay lại.

Lục Sênh Hạ vừa nghe thấy câu nói đó thì vội vàng giải thích: “Là do Kiều An cứ quấn lấy anh cả em chứ có liên quan gì tới anh cả em đâu chứ. Người phụ nữ kia muốn vu oan giá họa, phá hoại mối quan hệ của anh với chị dâu.”

Lục Lãnh Phong ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, không hổ là em gái ruột, luôn hướng về anh, không uổng công anh yêu thương nó.

Lúc này đây Hy Nguyệt mới khẽ cười, mở lời: “Chị không để bụng chuyện đó đâu, cô gái tên Kiều An kia nghĩ cái gì trong lòng thì chị đều biết cả. Chị tin Lãnh Phong, cũng tin vào chính mình, mọi người cũng không nên tin vào mấy tin đồn nhảm scandal ngoài kia như thế.”

Tần Nhân Thiên khẽ cười: “Em à, em yên tâm đi, bọn anh không đồn bậy mà là dùng dư luận để giám sát em rể, nhắc nhở em ấy bất cứ lúc nào cũng phải tỉnh táo.”

Lục Lãnh Phong nở nụ cười châm biếm: “Anh vẫn thích lo chuyện bao đồng nhỉ.”

Hoa Phi uống một ngụm rượu, ánh mắt cậu bồi hồi nhìn hai người qua lại: “Nói đến chuyện xác suất người giống nhau, mọi người có nhận ra chị Dĩ Nhiên và anh rể nhìn cũng khá giống nhau không?”

Hy Nguyệt cũng có cảm giác này, vốn cô còn nghĩ có khi nào Hạ Dĩ Nhiên là chị ruột lưu lạc của Lục Lãnh Phong hay không, nhưng Tần Nhân Thiên nói rồi, Hạ Dĩ Nhiên là con một, nên cô cũng không suy nghĩ nhiều.

Có lẽ chỉ là hao hao giống mà thôi.

Hạ Dĩ Nhiên nở nụ cười trêu chọc: “Bọn chị đều xinh đẹp tuyệt thế, cho nên hơi giống nhau một chút cũng là chuyện bình thường. Tiểu Quân và Lãnh Phong trông cũng rất giống, người không biết còn tưởng họ là bố con ruột đấy.”

Hoa Phi sờ cằm đáp lại: “Chị đừng nói, đúng là nhìn Tiểu Quân hơi giống anh rể thật, đặc biệt là mày với mắt. Em nghe nói người với người ở chung với nhau lâu thì vẻ ngoài dần dần sẽ trở nên tương tự, giống như vợ chồng vậy, cho nên mới có câu tướng phu thê. Có lẽ đứa bé này cũng vậy, mặc dù không liên quan huyết thống nhưng ở cạnh nhau lâu thì thần thái và vẻ mặt cũng giống người bên cạnh.”