Chương 1532

Đôi mày rậm của Hoa Phi khẽ nhếch lên, cậu biết người xuất hiện ở đó sẽ là Tần Như Thông chứ không phải là Tần Nhân Thiên.

hht không hiểu mấy tính toán của em trai, cô gật đầu: “Ngày nào đó em rảnh thì chị với em cùng đi.”

Sau khi rời khỏi thành phố Dương Hà, mọi người đều vô cùng vui vẻ, vừa vào cửa đã thấy Tư Mã Ngọc Như mặt mày như mây đen giăng kín.

Vì để sớm về mà cô ấy liều mạng sao chép kinh Phật bất kể ngày đêm, cả cánh tay cũng sắp gãy luôn rồi.

Không ngờ vừa ra khỏi đó thì đã nghe chuyện Hy Nguyệt dẫn con đi chơi nghỉ phép.

Trong lòng cô ta nghĩ, mình còn đang tìm cơ hội đi tẩy não thằng bé đây.

Nhân lúc Lục Lãnh Phong lên lầu chăm con, không có ở đây.

Cô ta chặn đường Hy Nguyệt.

“Hy Nguyệt, sau này nếu cô dẫn Ngọc Thanh và Sênh Hạ ra ngoài thì nói trước với tôi một tiếng được không, để tôi đỡ phải lo lắng.”

“Mẹ nhỏ à, bởi vì cô đang tĩnh tâm sao kinh Phật nên tôi mới không tới quấy nhiễu, chỉ xin phép bố mà thôi.” Hy Nguyệt giải thích.

“Ngọc Thanh và Sênh Hạ đều còn nhỏ, còn chưa suy nghĩ thấu đáo, nếu bọn nó muốn ra ngoài chơi thì nhất định phải có tôi đi cùng, cô hiểu chưa?” Vẻ mặt của cô ta vô cùng nghiêm khắc, đôi mắt lóe lên ánh nhìn nguy hiểm.

Hy Nguyệt cũng không nói gì thêm, cô chỉ ung dung đáp lại một câu: “Tôi hiểu.”

Lục Sênh Hạ nghe nói vậy thì chạy tới.

“Mẹ nhỏ, mẹ cũng quá đáng lắm, bọn con chỉ muốn đi ra ngoài chơi với chị dâu thôi à, đi chơi vui vẻ biết bao. Hơn nữa bố cũng đồng ý cho bọn con đi rồi, không tới lượt mẹ xen vào.”

Tư Mã Ngọc Như mấp máy môi một lúc: “Cô là do tôi sinh ra, tôi sẽ quản lý cô. Cô có biết cô ta đối xử với tôi như thế nào không hả? Cô ta còn không cho tôi đụng vào đứa con quý hóa của cô ta nữa kìa, đề phòng tôi như người ngoài vậy.”

Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Trước đây chị dâu cũng cho mẹ đụng mà, còn để mẹ bế đứa be sang đây nữa. Là vì lời dối trá của mẹ bại lộ, cho nên chị dâu mới không yên tâm về mẹ. Nếu đổi lại là con, con cũng sẽ làm như vậy thôi. Đứa bé còn nhỏ như vậy, năng lực tự vệ cũng không có, nhất định phải cấm bất cứ ai khả nghi tới gần đứa bé để đảm bảo an toàn.”

Mặt của Tư Mã Ngọc Như lúc xanh lúc trắng, tức đến nỗi muốn ói máu.

“Cái con bé chết tiệt, sao tôi lại đẻ ra cô chứ, không giúp được cái gì mà còn chọc điên tôi nữa.”

“Con đứng về phía anh cả và chị dâu, đợi sau này con sẽ gả tới Tinh Không, cách mẹ xa lắm, cho dù mẹ có tự tìm đường chết cũng không liên quan gì tới tôi.” Lục Sênh Hạ mạnh mẽ gằn từng chữ một.

Tư Mã Ngọc Như chỉ muốn đánh cho cái con bé chỉ biết hướng khuỷu tay ra ngoài này một trận, đánh cho nó tỉnh táo lại mới thôi.

Đáng tiếc đây là chuyện không thể nào.

“Tôi nói cho cô biết, cô đừng mong có thể gả cho em họ cô ta, trừ khi tôi chết.”

Cho dù không giúp được gì thì cũng phải có ích cho cô ta và con trai, chứ tuyệt đối không thể để con bé trở thành chướng ngại vật cản đường mình.

Lục Sênh Hạ uể oải: “Con muốn gả cho ai thì cũng là chuyện của con, mẹ không quản được, cũng không có quyền và tư cách quản lý chuyện đó.”

Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như như bị ong vò vẽ cắn đau, nhức đến tận dái tai.

“Tôi là mẹ của cô thì có tư cách quản lý chứ, nếu cô dám gả thì ngày kết hôn của hai người chính là ngày giỗ của tôi, tôi sẽ nhuốm máu tươi ngay ở đó.”