Chương 1547

Hy Nguyệt nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai, cô mới cúi đầu nói nhỏ bên tai bà Lục: “Kích thích mẹ nhỏ một chút, để cho cô ta lộ đuôi cáo của mình.”

Bà Lục khẽ cười: “Mẹ biết ngay con bé thông minh này sẽ có nhiều suy tính mà.”

“Có câu, quy định không bàn đến quá khứ, cho dù con sửa đổi gia quy thì cũng chỉ có thể ràng buộc những người sau, trước khi đó chúng ta vẫn phải ra quy định trước. Cho nên con đã bảo Lãnh Phong xây dựng một hệ thống nhỏ, để ghi lại danh sách của những người có nuôi con ở bên ngoài, chỉ cần có ghi chép là được, còn lại cứ theo lệ cũ mà xử lý, nếu không ghi chép thì làm theo lệ mới.” Hy Nguyệt khoan thai nói tiếp.

Bà Lục gật đầu, nhếch môi cười nham hiểm: “Tư Mã Ngọc Như mà trộm nuôi con trai thật thì sẽ hoảng hốt lắm.”

Sau khi trở về, Hy Nguyệt bảo Lục Lãnh Phong gửi thông báo họp.

Gia tộc Lục thị có một nhóm liên lạc riêng, cho dù là thông báo tuyên bố hay quyết định, họ đều phải thông báo qua nhóm. Vậy thì có thể bảo vệ được bí mật riêng tư của nội bộ gia tộc.

Sau khi thông báo về việc sửa đổi gia quy được tung ra, trong diễn đàn bàn luận xôi xao.

Đương nhiên Tư Mã Ngọc Như cũng nhìn thấy, cả người cô ta như run lên co giật.

Người đầu tiên cô ta nghĩ tới là con trai của mình, nhưng cô ta không thể ngờ Hy Nguyệt chỉ đang thăm dò mình, mà cứ tưởng cô ta muốn đối phó với Kiều An, ngăn chuyện con trai của Kiều An nhận tổ quy tông.

Lúc ăn cơm trưa, cô ta nói với giọng điệu như không mấy quan tâm: “Hôm nay cô làm một chuyện kinh thiên động địa thật nhỉ, còn đòi sửa gia quy nữa chứ.”

Hy Nguyệt khẽ mỉm cười: “Làm người quản lý gia đình, hoàn thiện gia quy là nhiệm vụ của tôi.”

“Có lẽ cô có lòng riêng đó thôi?” Tư Mã Ngọc Như chất vấn đầy quái gở.

Hy Nguyệt vẫy tay: “Con người mà, đúng là cũng có lòng riêng, tôi cũng đâu phải thánh mẫu bạch liên hoa.”

Lục Lãnh Phong ôm lấy vai cô: “Vợ à, em muốn làm gì thì cứ yên tâm mà làm, có anh chống đỡ hết sức cho em.”

Chồng hát vợ khen hay.

Lục Sênh Hạ uống một ngụm canh, hàng mi dài chớp chớp, lóe lên chút ánh sáng tinh ranh: “Chị dâu à, nếu như có vợ bé lén sinh con rồi giấu đi nuôi ở ngoài, không nói cho mọi người biết, không có đăng ký thì có phải cũng mất đi cơ hội nhận tổ quy tông không ạ?”

Vẻ sắc bén lặng lẽ lướt ngang trên mặt Hy Nguyệt, cô đưa mắt nhìn sang Tư Mã Ngọc Như một chút.

Vốn cô ta còn đang uống canh, nghe nói vậy thì ngón tay bất giác run lên một cái.

Chút động tác này cũng bị cô nhìn thấu hết cả.

Cô khẽ mỉm cười: “Cô bé ngốc, em nghĩ nhiều quá đấy. Làm gì có chuyện như vậy được, cho dù là vợ cả hay vợ bé thì đều là vợ đàng hoàng của nhà họ Lục, sao có thể lén lút sinh con được? Chỉ có tình nhân bên ngoài mới trốn vợ trộm sinh con thôi.”

Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Chị cứ trả lời em đi mà.”

Hy Nguyệt giả vờ trầm mặc một lúc rồi ung dung đáp: “Chỉ cần không phải con vợ cả thì đều làm theo quy định mới.”

Cô còn chưa nói dứt thì đã nghe thấy một tiếng loảng xoảng, cái chén trong tay Tư Mã Ngọc Như rơi xuống đất, bể năm bể bảy.

Màu đỏ của rượu chảy khắp sàn nhà, giống như thể máu đỏ chết chóc, màu sắc chói mắt lạ lùng.