Chương 1550

Nếu không, chỉ cần đề nghị này được thông qua thì con trai không thể nào đi vào nhà họ Lục được, chứ đừng nói tới chuyện kế thừa gia nghiệm.

Lục Vinh Hàn sửng sốt: “Em nói bậy bạ gì thế? Anh có con trai nào nữa đâu?”

Tư Mã Ngọc Như giữ lấy vai ông ta: “Anh có, anh còn một người con trai nữa, chỉ là trước giờ em không để anh biết về sự tồn tại của nó mà thôi.”

Lục Vinh Hàn trợn mắt, hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói gì, bị xoay mòng mòng không hiểu có chuyện gì xảy ra: “Rốt cuộc em có ý gì?”

Tư Mã Ngọc Như nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mới nói: “Lúc trước chúng ta cùng nhau đi Mỹ thụ tinh ống nghiệm, em muốn sinh một đứa con trai cho anh nhưng không ngờ hai ông bà lại không cho phép em sinh con trai mà chỉ sinh con gái. Anh có biết khi đó tâm trạng của em thế nào không, em muốn điên lên mất, muốn sụp đổ mất. Nhưng em không dám nói cho anh biết, em chỉ có thể trốn trong phòng khóc một mình. Em không hề làm sai chuyện gì cả, bởi vì xuất thân của em không cao quý nên không có tư cách sinh con trai sao?”

Cô ta khóc thút thít rồi lại nói: “Minh Thịnh gọi điện thoại an ủi em, sau đó mới cho em một ý kiến, bảo em giữ lấy phôi trai, rồi nhờ Trúc Mai mang thai hộ, lén sinh một đứa con trai cho em, nhưng bên ngoài thì đứa bé là con của anh ta và Trúc Mai, trên thực tế lại là con của chúng ta.”

Cả người Lục Vinh Hàn như run lên, ông vô cùng khiếp sợ: “Em làm theo lời anh ta à?”

“Vinh Hàn, có nằm mơ em cũng muốn sinh con trai, em rất muốn sinh con trai mà.” Tư Mã Ngọc Như gào khóc: “Anh có biết những năm qua em kìm nén khổ sở thế nào không, em sợ Y Hạo Phong biết thì sẽ giết nó, cho nên một chữ em cũng không dám nói, chỉ có thể để con gọi mình là cô. Lúc nào trái tim em cũng như đang chảy máu.”

Lục Vinh Hàn choáng váng muốn ngất, đôi mắt cay xè, ngũ tạng co quắp lại.

Ông không dám tưởng tượng nổi, Tư Mã Ngọc Như lại dám lừa mình làm một chuyện kinh thiên động địa như thế.

“Đứa bé đó là Ngọc Thanh sao?”

“Vâng.” Tư Mã Ngọc Như gật đầu, nước mắt giàn giụa, không sao ngừng được.

Lục Vinh Hàn vẫn không thể tin nổi.

“Sao vậy được chứ? Nó có giống anh chút nào đâu.”

“Nó giống anh mà, thằng bé giống anh rất nhiều điểm, chỉ là anh ít khi chú ý nên trước giờ mới không hề nhận ra.”

Tư Mã Ngọc Như vừa nói vừa lấy giấy xác định ADN trong túi ra: “Em lấy tóc của anh và Ngọc Thanh đi làm xét nghiệm rồi. Nhưng mà em biết tự làm xét nghiệm thì nhà họ Lục sẽ không đồng ý, em có thể đưa Ngọc Thanh đi tới bệnh viện mà nhà họ Lục yêu cầu làm thêm lần nữa.”

“Không cần, chuyện này để nói sau.” Lục Vinh Hàn vung tay, ông tin Tư Mã Ngọc Như sẽ không nói dối mình. Tư Mã Ngọc Thanh đúng là con trai ông.

“Em phải tiếp tục giữ bí mật chuyện này, không được nói với ai, nếu không nhà họ Lục sẽ long trời lở đất.”

Tư Mã Ngọc Như cũng nghĩ như vậy, chỉ cần ông ta biết là được.

“Anh nhất định phải ngăn Hy Nguyệt chuyện sửa gia quy đó.”

Lục Vinh Hàn thở dài một hơi.

Ông có một phiếu phủ quyết, nhưng muốn nói cũng phải có lý do.

Sau khi rời khỏi phòng, ông đi ra phòng khách.

Ba đứa bé đang ngồi trên salon ăn hoa quả.