Chương 1587

Lục Vinh Hàn vẫn không thể tin nổi.

“Sao vậy được chứ? Nó có giống anh chút nào đâu.”

“Nó giống anh mà, thằng bé giống anh rất nhiều điểm, chỉ là anh ít khi chú ý nên trước giờ mới không hề nhận ra.”

Tư Mã Ngọc Như vừa nói vừa lấy giấy xác định ADN trong túi ra: “Em lấy tóc của anh và Ngọc Thanh đi làm xét nghiệm rồi. Nhưng mà em biết tự làm xét nghiệm thì nhà họ Lục sẽ không đồng ý, em có thể đưa Ngọc Thanh đi tới bệnh viện mà nhà họ Lục yêu cầu làm thêm lần nữa.”

“Không cần, chuyện này để nói sau.” Lục Vinh Hàn vung tay, ông tin Tư Mã Ngọc Như sẽ không nói dối mình. Tư Mã Ngọc Thanh đúng là con trai ông.

“Em phải tiếp tục giữ bí mật chuyện này, không được nói với ai, nếu không nhà họ Lục sẽ long trời lở đất.”

Tư Mã Ngọc Như cũng nghĩ như vậy, chỉ cần ông ta biết là được.

“Anh nhất định phải ngăn Hy Nguyệt chuyện sửa gia quy đó.”

Lục Vinh Hàn thở dài một hơi.

Ông có một phiếu phủ quyết, nhưng muốn nói cũng phải có lý do.

Sau khi rời khỏi phòng, ông đi ra phòng khách.

Ba đứa bé đang ngồi trên salon ăn hoa quả.

Tư Mã Ngọc Thanh cầm một miếng sầu siêng, ăn ngấu nghiến ngon lành.

Lục Vinh Hàn không thể nào tưởng tượng được, đứa bé xấu xí này lại là con của mình.

Ông đi tới xoa đầu thằng bé: “Ăn sầu riêng ngon không?”

Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu thật mạnh: “Ngon ạ, là sầu riêng Malayxia vận chuyển bằng đường hàng không nên ngọt lắm. Chị xinh đẹp bảo ngày mai sẽ bảo đầu bếp làm bánh sầu riêng cho bọn cháu.”

Thằng bé vừa đơn thuần lại vô tư, trong đầu chỉ nghĩ đến đồ ăn ngon, khác hoàn toàn Lãnh Phong.

Lúc Lãnh Phong lớn bằng từng này đã trở thành một hacker tài ba.

Từ nhỏ thằng bé đã rất độc lập giống như một người lớn thu nhỏ, dù là chuyện gì cũng không cần ông phải để ý quá nhiều.

Hứa Kiến Quân cầm lấy một cái một quả sơn trúc đưa cho ông: “Ông nội có muốn ăn sơn trúc không?”

“Ông nội không ăn, con ăn đi.” Lục Vinh Hàn cười hiền lành, đôi mắt đào hoa xinh xắn của thằng bé giống hệt như Lục Lãnh Phong.

Không giống với đôi mắt đào hoa của nhà họ Lục mà hình dáng đôi mắt lại càng hoàn mỹ hơn, khóe mắt hơi nhếch lên, có phần đa tình là tà mị, lạnh lẽo như núi băng cực bắc, lại ấm áp như dòng nước xuân chảy qua, cướp lấy hồn người.

Ông cụ Lục cũng có một đôi mắt đặc biệt nhu thế, di truyền nó lại cho ông, ông lại di truyền cho Lục Lãnh Phong.

Đây là một tiêu chí của huyết mạch nhà họ Lục.

Không ngờ lại có một đứa bé không chung huyết thống có một đôi mắt như thế này.

Còn Tư Mã Ngọc Thanh lại hoàn toàn bộc lộ gen nhà Tư Mã, dù là vẻ ngoài hay tính cách, ngay cả sở thích của giống ông cụ Tư Mã, chẳng giống ông được mấy điểm.

Nhưng mà theo quy luật di truyền, con trai sẽ giống mẹ hơn, con gái thì giống cha, càng lớn lại càng giống.