Chương 1602

Lúc bà nội bưng trái cây ra cho cậu: “Thời gian qua nhanh quá, Hoa Phi cũng trở thành một chàng trai anh tuấn rồi.”

“Tháng sau nó kết hôn rồi.” Hy Nguyệt cười một tiếng.

“Vậy bà nhất định phải đến uống rượu mừng.” Bà nội Thời cười rạng rỡ.

Hoa Phi nhìn Tần Như Thông một cái: “Anh, lần trước ở trên đảo anh có nói sẽ tặng em viên hổ phách cực phẩm đào được ở Nga làm quà cưới, viên hổ phách đó như thế nào vậy, em nhìn qua được không?”

Tần Như Thông chợt sững sờ, liền mỉm cười khéo léo che đi biến hóa của mình: “Anh không mang đến, lần sau đưa em.”

Một tia quỷ quyệt chợt lóe trong mắt Hoa Phi: “Anh nói bên trong có hình dạng của một con bướm đỏ rất quý giá, là thật sao?”

“Ừ, là thật.” Tần Như Thông không chút nghĩ ngợi mà gật đầu.

Hy Nguyệt nhẹ nhéo mặt em trai: “Đã sắp là người có gia đình mà sao như một đứa con nít thế hả.”

Cô giúp Tần Như Thông giả vây, người đáp ứng với cậu là Tần Nhân Thiên, sao Tần Như Thông biết được cơ chứ.

Hoa Phi gãi gãi đầu: “Em chỉ là tò mò thôi mà, anh ấy đi thám hiểm ở những nơi ít người biết đến như vậy, nhất định đã góp nhặt được rất nhiều bảo bối cổ quái, em chỉ muốn được mở rộng tầm mắt thôi mà.”

Hy Nguyệt liếc cậu: “Bảo bối của anh ấy thì cũng đặt ở nhà bên Dương Hà, sao có thể để ở đây chứ?”

Bà nội Thời cười một tiếng: “Không sao, cũng là người một nhà, lần sau anh rể dẫn con đến nhà, tha hồ mà chọn.”

“Anh rể!” Hoa Phi lặp đi lặp lại cái từ này, vừa nói vừa nhìn Tần Như Thông: “Em rất vui khi anh Thời Thạch trở thành anh rể em, anh là người chị thích nhất cũng là người thích chị nhất.”

Đôi con ngươi vàng nâu của Tần Như Thông hiện lên chút ảm đạm khi nghe thấy lời của cậu ta, tựa như bị cái gì đó đả kích.

Hy Nguyệt ho khan vài tiếng, âm thầm bấm lên cánh tay em trai.

Người này hôm nay cứ là lạ, không biết đang âm mưu chuyện gì.

Lúc tới cô cũng đã nói rõ ràng, cô cùng Tần Như Thông đang diễn trò, mong cậu có thể phối hợp thật tốt chứ không phải đi vạch trần.

Không ngờ Hoa Phi còn muốn làm cho chuyện thêm loạn.

“Ăn trái cây đi, mận này ngọt lắm, em ăn nhiều một chút.” Cô cầm một trái mận nhét vào miệng cậu ta, tránh cậu ta ăn nói bậy bạ.

Ngồi một lát, cô cùng bà nội Thời đến phòng bếp làm bữa tối.

Hoa Phi kéo Tần Như Thông đến vườn hoa để tiện nói chuyện.

“Anh, anh có muốn kết hôn cùng chị Dĩ Nhiên không?”

Tần Như Thông lộ ra chút vẻ kỳ lạ, dường như có chút túng quẫn mà mấp máy môi, mãi sau mới phun ra được một chữ: “Ừ.”

“Không ngờ anh qua lại với chị Dĩ Nhiên lâu như vậy, em còn tưởng người anh thích là chị chứ?”

Hoa Phi không đếm xỉa gì mà nói, dường như chỉ đang nói đùa bâng quơ.

Tần Như Thông đá vào viên sỏi dưới chân, không nói gì.

Thần sắc Hoa Phi chợt trở nên thâm trầm, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc.